Mùa đông cũng tới, Băng bị trói nên chỉ ngồi trên giường, chỉ có khi nào Thiên Vũ về sẽ cho cô xuống dưới tầng một lúc. Cô thường sẽ dành thời gian xuống dưới tầng để ngắm tuyết rơi.
Nhớ lại thời bé cô rất thích đùa nghịch với tuyết nhưng vì tình hình sức khỏe nên Diễm An không cho cô chơi, Băng luôn ngồi nhìn các em mình tạo người tuyết rồi sẽ kéo cô ra xem.
- Đang nghĩ gì vậy?- Thiên Vũ ngồi xuống nhấc Băng ngồi lên đùi mình.
- Em... chỉ nhớ lại chuyện hồi nhỏ thôi. Em không nghĩ đến việc bỏ trốn. - Băng giật mình nhìn lại Thiên Vũ, cô hơi run.
- Ừ.- Thiên Vũ gật đầu coi như không có gì.
Băng chỉ im lặng không nói gì thêm. Cô luôn trả lời khi Thiên Vũ hỏi, nhưng tuyệt đối không nói gì khi Thiên Vũ im lặng.
- Lạnh không?- Thiên Vũ hôn lên tấm vai gầy của Băng.
- Kh-không ạ.- Băng có chút sởn gáy.
Thiên Vũ đột nhiên cúi xuống hôn cô không cần lí do. Anh luồn tay giữ phần eo và gáy của Băng. Chuyển động liên tục trong miệng Băng, làm cô khó thở còn rất đau. Lưỡi Băng bị anh bỡn cợt. Phải thật lâu Thiên Vũ mới bỏ Băng ra, môi cô sưng đỏ cả lên. Mặt cô cũng đỏ vì khó thở. Băng cố gắng điều hòa lại hơi thở của mình.
- Lâu như vậy vẫn chưa học được cách hôn?- Thiên Vũ chống tay vào thành ghế nhìn Băng cười.
Băng thấy anh cười còn đáng sợ hơn là việc anh tức giận. Vì cô thật sự không biết nụ cười ấy có ý nghĩa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-mot-bong-tuyet-nho/997751/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.