Băng tỉnh dậy vào lúc chiều tà. Thiên Vũ rời đi từ lúc nào không biết. Cô nhắm mắt nghĩ lại mọi chuyện đã xảy ra, đến tận bây giờ cô vẫn chưa hết bàng hoàng trước việc mình mới có thai mà đã bị sảy. Đứa con bé nhỏ chưa chào đời của cô, cô còn chưa biết mình đã mang thai nữa. Băng giống như người mất hồn, cô khóc đến sưng húp cả mắt. Vịn vào thành giường để đứng dậy, Băng đi thẳng vào trong nhà tắm. Cô khóa chốt cửa từ bên trong, nhìn lên gương ở bồn tắm cười chua xót. Cô không biết mình đã làm gì sai, tại sao ai cũng không thích cô...
Cầm lấy chiếc cốc đựng nước ném thẳng vào gương. Chiếc gương vỡ văng ra, còn sượt qua gò má Băng làm cô bị xứng nhẹ.
Băng cúi xuống nhặt một mảnh gương trên tay, cô đi thẳng về phía bồn tắm đầy nước mà nằm vào.
- Mẹ sẽ đến vơi con ngay đây.- Băng yếu ớt nói.
Bây giờ chả từ nào có thể diễn tả được tâm trạng của Băng. Con mất mẹ có thể là trẻ mồ côi, vậy người mẹ mất con thì gọi là gì? Ai hiểu thấu nỗi đau của Băng...
Băng cầm mảnh thủy tinh cắt mạnh vào cổ tay lần trước cô đã cắt. Nhìn máu chảy xuống ngày càng nhiều, Băng cũng không hề cảm thấy đau. Cô nhìn về phía của thông gió ra bên ngoài bầu trời đang dần dần tối đi, cô từ từ trườn xuống nước. Cứ thể máu chảy lênh láng cả bồn tắm.1
Bà quản gia nghe được tiếng động thì liền chạy lên, không thấy Băng trong phòng bà nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-mot-bong-tuyet-nho/997748/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.