Chương trước
Chương sau
Như anh đã nói, chỉ ba mươi phút sau trực thăng riêng của anh đã đáp xuống du thuyền lớn, Trình Bắc Doanh nắm lấy tay cô kéo đến vứt vào trong trực thăng như một món đồ rẻ tiền vậy, Châu Thiên Kỳ nghĩ cơn giận của anh cũng đã ngừng nhưng khi ngồi cùng anh bay về biệt thự, tính khí anh càng làm cô phát sợ.

“ Cô xem, cô hôm nay có ra thể thống gì không? Thôi đã nói cô rồi, nếu cô còn tái phạm cô sẽ phải hứng chịu hậu quả, không biết cô có còn nhớ không?"

Châu Thiên Kỳ sao có thể quên, lúc đó cô còn lớn tiếng nói sẽ làm anh đồng ý ly hôn với mình, nhưng bây giờ cô không dám lớn tiếng mà im lặng, bởi Châu Thiên Kỳ vừa chợt nhìn vào mắt anh thấy được sự tức giận trong ánh mắt anh, ánh mắt đó nó nói lên cho dì bây giờ cô có nói gì đi chăng nữa đều vô ích.

“ Câm sao? Còn không trả lời?" Anh bỗng hét lên, trên trực thăng tiếng gió ở ngoài biển đã mạnh tiếng ra lệnh của anh còn át được cả tiếng gió.

Châu Thiên Kỳ vội co lại một góc không dám nhúc nhích: “ Em nhớ, em biết lỗi rồi anh bỏ qua cho em lần này được không? Lần sau em sẽ không tái phạm nữa?"

“ E rằng không có lần sau, nếu muốn bỏ qua thì cô tự lấy cái chết của mình mà chứng minh cô muốn nhận được sự tha thứ từ tôi đi!" Ánh mắt anh cười ác ý nhìn cô, Châu Thiên Kỳ biết anh đang nói gì, nếu giờ cô chết thì người thân của cô càng phải hứng chịu những gì cô gây ra.

Về đến biệt thự, Trình Bắc Doanh không cho cô về phòng mà kéo cô xuống căn tầng hầm phía dưới, anh đẩy cô vào trong.

“ Bắc Doanh…!"

Trình Bắc Doanh ngồi xổm xuống, nhìn vẻ mặt đáng thương đó của cô lại làm anh bật cười: “ Bây giờ cô sống ở đây, không có sự cho phép của tôi cũng đừng hòng bước qua cánh cửa đó!"

“ Công việc của em?"

“ Cô còn muốn đi gặp thằng chó đó?"

“ Anh không muốn em gặp em sẽ không gặp, nhưng mong anh có thể cho em đi làm được không?"

Châu Thiên Kỳ tiếp tục cầu xin, bởi đi làm cô mới có thể cứu vãn được công ty của gia đình nhà cô, cũng cứu được chính mình ra khỏi anh.

“ Cô muốn trở thành người nổi tiếng, có tiền tài và địa vị để lật đổ tôi sao?

Tôi nói cho cô biết bây giờ cô là nô lệ của tôi, đừng hòng nghĩ sẽ thoát khỏi và lật đổ được tôi! "

Trình Bắc Doanh nói xong đứng dậy rời đi, căn hầm với chiếc cửa chắc chắn chỉ mở được ở bên ngoài, bên trong có gào lên như thế nào bên ngoài cũng không nghe thấy.

“ Bắc Doanh…anh mau thả em ra…thả em ra….!"

Châu Thiên Kỳ đập cửa dù tay có chảy máu đi chăng nữa thì bên ngoài cũng không có một tiếng động, cả không gian tĩnh mịch ánh sáng chớp nháy làm Châu Thiên Kỳ sợ hãi và hối hận.

Còn về Trình Bắc Doanh, sau khi nhốt cô ở dưới tầng hầm anh một mình đến căn phòng đã khoá ở cuối hành lang. Khi mở cửa bước vào, anh mới thấy mình là của chính mình, ở đây mọi thứ đều hạnh phúc như đưa anh về quá khứ khi còn người yêu ở bên cạnh. Trình Bắc Doanh cầm một bức ảnh chân dung của một cô gái đang cười thật tươi bên một chiếc bánh sinh nhật.

“Quỳnh Quỳnh, em có biết anh nhớ em lắm không? Anh rất muốn được đi theo em nhưng anh không thể, em có giận anh khi anh lấy người đã hại em và lấy đi đôi mắt của em không?"

Trình Bắc Doanh vuốt nhẹ khuôn mặt qua ảnh lòng xiết chặt lại: “ Cô ta thật sự rất giống em, khi nhìn qua cô ta anh còn tưởng em đã quay trở về, đôi mắt của em đang ở trên khuôn mặt cô ta nhưng anh lại không dám nhìn, bởi đôi mắt đó càng khiến anh không ngừng nhớ về em!"

“ Quỳnh Quỳnh, tha thứ cho anh!"

Quả thật người trong ảnh rất giống Châu Thiên Kỳ, người trong ảnh xem ra là người rất hạnh phúc khi có một người yêu như anh, chỉ vì trả thù không rõ nguyên do lấy Châu Thiên Kỳ về chỉ qua cô đang sử dụng đôi mắt và giống với Quỳnh Quỳnh, nhưng chỉ cần che đi đôi mắt là giữa cô và Quỳnh Quỳnh sẽ không giống nhau, vậy tại sao anh lại muốn che đi đôi mắt của người yêu khi ngủ với cô? Có phải anh không muốn đôi mắt người yêu nhìn thấy anh làm chuyện xấu hổ với người khác sao?

Trình Bắc Doanh đau lòng bởi một người đã mất, còn cô thì sao? Nếu cô chết đi anh có đau lòng không?

Châu Thiên Kỳ trao hết tình yêu của mình cho anh nhưng đáp lại được là những sự giam cầm và tra tấn hành hạ.

_____

Sáng hôm sau, Trình Bắc Doanh mang đồ và bữa sáng xuống cho cô. Khi mở cửa tầng hầm thấy cô đang nằm dưới đất co ro, tay bị xước và sưng anh cũng không quan tâm mà bước đến dùng mũi dày đá vào người cô.

Châu Thiên Kỳ tỉnh dậy, khi thấy anh đang đứng trước mắt cô vội bò đến cầu xin: “ Bắc Doanh, xin anh thả em ra ở trong đây có rất nhiều gián!"

“ Cô là nô lệ thì nên sống ở những nơi thấp như thế này, nhưng căn tầng hầm này đâu có đến nỗi cô phải chê!"

Căn hầm có giường gối nệm êm, có phòng tắm, cây xanh, tủ lạnh, tivi….mọi thứ đều có, quả thật nó là vinh dự cho người nô lệ nhưng cô là người tự do không phải nô lệ.

“ Em xin anh, thả em ra được không?"

“ Nếu cô nghe lời tôi có phải không chịu cảnh giam cầm này không? Tôi không muốn nô lệ của tôi bị vấy bẩn ở bên ngoài, nếu bị ô nhục thì thà cho một phát súng còn hơn để sống! Thế nên cô hãy biết ơn tôi vẫn để cho cô được sống!"

Trình Bắc Doanh đem đồ vào xong rồi quay ra, Châu Thiên Kỳ quỵ xuống lòng đau như cắt, trong mắt anh thì ra cô chả bằng một con vật, bởi con vật còn có tự do và sống chết, còn cô thì sống chết đều phải do anh quyết định.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.