Châu Thiên Kỳ bị anh giam biệt lập ở dưới tầng hầm này đã sang ngày thứ 5, trong 5 ngày này cô không hề được bước chân ra khỏi cửa, ngoài chiếc ti vi là thứ có thể giúp ích cho cô trong việc bớt nhạt nhẽo ra thì không còn thứ khác.
Bữa cơm của cô buồn tẻ, năm này cô cũng chỉ an vào bụng được vài miếng rồi thôi, Châu Thiên Kỳ bị anh nhốt dưới này thành ra cũng hiểu thêm được nhiều thứ: Đừng tin những lời mật ngọt của người khác, bởi người đó chẳng qua là đang muốn kéo mình vào trò chơi đã sắp đặt và mình chính là con mồi.
Khi gả về Trình gia người làm trong biệt thự đã không có ai tôn trọng cô xem cô là thiếu phu nhân, bây giờ bị nhốt ở dưới tầng hầm còn bị xem ra nô lệ, người làm cũng không nể nang mỗi khi đem cơm cho cô luôn làm khó cô đủ điều.
Cô nhớ công việc nhớ những người đồng nghiệp, cả ngày Châu Thiên Kỳ cứ đi rồi lại ngồi và nằm nghĩ tại sao mình lại ra nông nỗi này?
* Rầm *
Tiếng động ở bên ngoài làm cho Châu Thiên Kỳ đang nghỉ ngợi bị giật mình, cô bước ra cửa tầng hầm cố gắng nghe xem đó là tiếng động gì nhưng không tài nào nghe được.
Bên ngoài, Hàn Trạch Lâm năm ngày này không gọi điện thoại được, cũng không thấy cô ở phim trường liền tìm đến tận biệt thự Trình gia, tiếng động vừa rồi cũng là tiếng mà Hàn Trạch Lâm đập phá ở bên ngoài. Châu Thiên Kỳ không ngờ rằng chỉ vì một sai sót nhỏ mà mình bị giam lại, người thân bên ngoài lo lắng.
“ Châu Thiên Kỳ, em đang ở đâu? Nghe thấy thì mau lên tiếng trả lời anh đi!"
Trình Bắc Doanh nhận được điện thoại từ giúp việc cũng tan họp mà về nhà.
“ Gọi cái gì? Tôi nói rồi cô ta tôi đem đi bán cho bọn buôn phụ nữ, có khi còn chết ở đâu đó rồi!" Anh bình thản nói những lời khiến người ta càng thêm lo lắng cho cô.
“ Thằng chó, mày giấu em ấy đi đâu rồi?"
“ Bỏ cái tay bẩn của cậu ra, cô ta là vợ tôi tôi muốn bán thì bán liên quan gì đến cậu? Nếu yêu cô ta sao không lấy đi? Chẳng lẽ cô ta không biết người anh thanh mai trúc mã này yêu mình?"
Trình Bắc Doanh lướt qua chế nhạo Hàn Trạch Lâm, Hàn Trạch Lâm bị anh nói đúng cũng phải ngậm ngùi nhưng vẫn phản kháng.
“ Anh giấu em ấy đâu rồi? Châu gia nợ Trình gia mấy người bao nhiêu? Tôi sẽ trả thay nên mau thả Thiên Kỳ ra?"
Trình Bắc Doanh nghe Hàn Trạch Lâm đòi trả nợ thay Châu gia liền bật cười thành tiếng ánh mắt lạnh băng đáp: “ Nợ mạng, cậu có trả được không?"
“ Châu gia trước giờ luôn làm chuyện chính đáng chưa bao giờ sai xót, huống hồ Trình gia mấy người cao quý sao Châu gia có thể hại được?" Hàn Trạch Lâm dùng lý lẽ hỏi lại anh
“ Tôi trước giờ chưa đòi nợ sai người nên tốt nhất đừng hỏi vặn lại tôi lý do! Bây giờ thì biến về cầm dao kéo phẫu thuật của mấy người đi!"
Trình Bắc Doanh nhẹ nhàng ấn nút đỏ ở ghế thì đám bảo vệ đã xông vào bắt Hàn Trạch Lâm ra ngoài.
Sau khi Hàn Trạch Lâm bị kéo đi anh nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ ăn trưa, anh cầm một khay đựng bữa trưa đi xuống tầng hầm.
Châu Thiên Kỳ nghe có tiếng mở cửa vội đứng dậy muốn chạy ra, nhưng cô sao nhanh bằng anh, Trình Bắc Doanh đã biết được cô muốn làm gì nên khi bước vào đã nhanh mà đóng lại.
“ Nô lệ, mau vào ăn trưa đi!" Anh vứt khay cơm xuống đất, thức ăn trong khay có văng ra sàn anh cũng không quan tâm.
“ Em không ăn, anh mau thả em ra!"
“ Cô ra lệnh cho tôi? Một kẻ nô lệ mà cũng giám ra lệnh cho chủ nhân? Cô chán sống sao?"
Châu Thiên Kỳ vừa mới cứng người muốn cao giọng với anh để được ra ngoài,nhưng khi bị ánh mắt bàng quang đó của anh nhìn, mọi dũng khí vừa rồi của cô cũng biến mất.
“ Tối nay mặc cái này đi với tôi ra ngoài!" Trình Bắc Doanh vứt xuống bàn cho cô một bộ váy đỏ gợi cảm
“ Đi đâu?" Châu Thiên Kỳ nhìn bộ váy khoét sâu ở phía sau lưng liền có dự cảm không lành.
“ Nô lệ không có quyền được hỏi lại chủ nhân!"
Trình Bắc Doanh từ khi nhốt cô ở dưới đây luôn miệng gọi cô là nô lệ, mỗi lần gọi anh lại nhấn mạnh từng chữ rõ ràng, như muốn nhắc nhớ cho cô biết thân phận hiện giờ của cô là một người nô lệ thấp bé, mà không phải thiếu phu nhân Trình gia.
Sau khi anh đi Châu Thiên Kỳ cũng bỏ bữa, cô cầm chiếc váy đỏ trên tay mà suy tư, Trình Bắc Doanh đã từng nói cô là kẻ làm mất mặt anh ở chỗ đông người, cũng không muốn cho cô đi ra ngoài cùng bây giờ lại muốn Châu Thiên Kỳ ăn mặc hở hang như vậy là muốn đưa cô đi đâu.
Châu Thiên Kỳ cũng không thể không tuân theo lời của anh, đến tối cô đã tắm, thay bộ váy trang điểm lại nhẹ nhàng rồi ngồi ở trên giường chờ anh mở cửa.
Trình Bắc Doanh khi mở cửa thấy cô đang ngồi ở trên giường với chiếc váy đỏ trên mình, miệng lại nở nụ cười chết chóc.
Châu Thiên Kỳ được ra bên ngoài nên tâm trạng cũng thoải mái, không khí cũng không ngột ngạt như khi ở dưới tầng hầm.
“ Tí nữa tôi đưa cô đi gặp khách hàng, khách hàng muốn gì thì cô liệu mà đáp ứng cho tốt!"
Châu Thiên Kỳ nghe một lần liền hiểu: “ Đáp ứng? em không muốn đến đó cho em về nhà!'
Trình Bắc Doanh nắm lấy cánh tay đang đập cửa xe của Châu Thiên Kỳ, giọng răn đe cũng như nhắc về thân phận bây giờ của cô: “ Cô có giỏi thì tiếp tục giãy nếu không muốn Châu gia phải chết? Là nô lệ nghe lời chủ làm những chuyện đó thì sao? Nếu cô làm tốt, hợp đồng lần này được ký tôi sẽ không nhốt cô!"
Châu Thiên Kỳ còn chưa kịp trả lời chiếc xe đã dừng lại trước một quán bar sang trọng, Trình Bắc Doanh mạnh tay kéo cô xuống xe và vào trong phòng VIP đã được đặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]