Bạch Vĩ Thành ngay sau đó cũng chạy theo cô lên phòng. Anh không ngờ tới rằng cô lại biết được sự thật này nhanh như thế. Anh đã từng lo sợ rất nhiều, anh sợ một ngày nào đó cô sẽ biết được sự thật rằng ba mẹ anh đã gây ra cái chết cho ba mẹ cô nhưng anh lại không ngờ ngày này đến nhanh như vậy. Kể từ khi ba mẹ anh mất, anh ngày ngày một mình lo lắng làm sao để cô có cuộc sống tốt nhất, để bù đắp cho cô thay phần ba mẹ.
Chuyện này trong nhà ngoài anh thì Phương quản gia cũng biết rõ vì bà đã làm việc ở Bạch gia từ khi anh còn nhỏ.
Bạch Vĩ Thành chạy lên tới nơi thì Uyển Nhi đã khoá cửa bên trong. Anh vừa đập tay vào cửa vừa hối hả nói:
-"Uyển Nhi! Mở cửa cho anh! Em hãy bình tĩnh, nghe anh giải thích. Anh không cố ý giấu em. Anh chỉ muốn bù đắp cho em thôi. Anh thừa nhận là ba mẹ đã có lỗi với em nhưng đó cũng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn. Xin em hãy hiểu và tha thứ cho ba mẹ, dù sao họ cũng đã mất rồi. Uyển Nhi à!"
-"................."
Cô ở bên trong nghe thấy tất cả những lời anh nói và nước mắt thì cứ rơi lã chã. Sai lầm lớn nhất của cô chính là không biết được sự mất mát của ba mẹ cô sớm hơn cũng như từng gọi người hại chết ba mẹ mình là "ba", "mẹ".
Bạch Vĩ Thành ở bên ngoài gọi mãi không thấy cô trả lời, anh lại nói tiếp:
-"Uyển Nhi! Nếu em không mở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-em-ca-doi/1727969/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.