Uyển Nhi lúc này mới nhận ra hôm nay chính là ngày sinh nhật của cô. Mấy ngày qua cô vì chuyện của mình với anh mà tâm trí lúc nào cũng thất thần nên cô cũng chẳng nhớ đến ngày sinh nhật của mình nữa.
Cô núp ở gốc cây cạnh đó cho tới khi Bạch Vĩ Thành đã rời đi thì cô mới từ từ tiến về phía ngôi hai mộ kia. Uyển Nhi nhìn mộ của ba mẹ mình mà bật khóc. Thì ra bấy lâu nay cô chung sống dưới mái nhà của gia đình người đã hại chết ba mẹ cô, họ của cô là họ Vân chứ không phải họ Bạch, cô vốn dĩ là trẻ mồ côi chứ không phải thân phận Bạch tiểu thư cao quý mà bao nhiêu người vẫn hằng mơ ước.
-"Ba! Mẹ! Con tới thăm hai người rồi đây. Con xin lỗi vì mười tám năm qua con đã không tới thắp cho ba mẹ nén hương nào. Chắc ba mẹ thất vọng về con lắm phải không?"
Uyển Nhi lấy tay lau lau lên hai tấm bia của ba mẹ rồi khóc thút thít. Cô cảm thấy đau đớn tột cùng và thất vọng về bản thân mình đã không biết sự thật này sớm hơn.
Đến trưa, khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu thì cô mới lặng lẽ ra về. Nhưng bây giờ cô biết về đâu? Về nhà ư? Không, bây giờ cô làm gì có nhà mà về? Có lẽ cô nên rời khỏi nơi biệt thự xa hoa lộng lẫy kia thôi.
___________________
Bạch Vĩ Thành sau khi đi thăm mộ ba mẹ cô về thì anh đích thân đi siêu thị mua thực phẩm về chuẩn bị tiệc sinh nhật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-em-ca-doi/1727968/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.