Theo như đã hẹn từ trước, buổi chiều Triệu An Ngữ viện cớ ra ngoài gặp khách hàng, để cùng Doãn Khiên tới chính quyền địa phương đăng ký kết hôn.
Không ngờ cửa thang máy vừa mở ra, cô đã thấy bố mình ở trong đó. Triệu An Ngữ chột dạ nắm chặt dây đeo túi xách, chậm chạp bước vào đứng bên cạnh Triệu Anh.
"Con ra ngoài à?" Triệu Anh nhìn con gái cất lời.
"Dạ, con ra ngoài có chút việc." Triệu An Ngữ cảm thấy nói dối là một việc làm sai trái, không dám đối diện với ông Triệu, đầu cúi gằm xuống nhỏ giọng nói.
Hướng đi của Triệu Anh và Triệu An Ngữ không giống nhau, tới tầng ba ông liền ra ngoài, trước khi đi ông mỉm cười hiền dịu nhắc nhở cô:
"Ừ, đi đường cẩn thận."
"Dạ." Triệu An Ngữ lên tiếng đáp lại một câu rất nhỏ, nhỏ bé như con người cô lúc này vậy. Trăm ngàn lỗi lầm khó có thể cầu xin sự tha thứ.
Triệu An Ngữ ra tới đại sảnh công ty đã thấy xe Doãn Khiên đậu trước cửa, chợt lòng cô nhẹ bẫng lạ thường. Có lẽ cảm xúc vui mừng khi sắp được về chung một nhà với người đàn ông đó đã lấn át tất cả mọi cảm xúc sợ hãi, tội lỗi trong cô.
Triệu An Ngữ sải rộng bước chân, nhanh chóng đến gần Doãn Khiên.
Doãn Khiên nhìn Triệu An Ngữ mỗi lúc một gần, đóng vai người đàn ông ga lăng xuống xe mở cửa cho cô.
"Sao trán em ra nhiều mồ hôi vậy?" Đỡ Triệu An Ngữ ngồi vào ghế phụ, Doãn Khiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-co-dau-khong-an-phan/2647099/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.