Chương trước
Chương sau
Buổi sáng không khí trong lành, mát mẻ, hạt sương đêm nặng trĩu vương nơi ngọn cỏ xanh.

Trên bàn ăn, Triệu phu nhân đem những chuyện mình nghe được nói lại với chồng:

"Tôi nghe nói Doãn Tắc sắp tới rất có khả năng bị chuyển công tác, có phải không?"

Triệu Anh gắp miếng củ cải muối cho vào miệng, thấy vợ nhiều chuyện không vui nói: "Bà quan tâm những việc đó làm gì?"

"Tôi thấy may mắn cho Ngữ Ngữ nhà ta thôi, thực ra tôi không muốn kết thông gia với nhà đó một tẹo nào cả." Triệu phu nhân không để ý tới sắc mặt Triệu Anh, thao thao bất tuyệt.

"Tập trung ăn cơm đi." Triệu Anh nghe tiếng bước chân đi tới, liền nhắc nhở vợ.

"Bố, mẹ chào buổi sáng." Triệu An Ngữ nhìn dáng vẻ như mắc nghẹn nơi cổ họng của mẹ, nhíu mày cất lời.

Triệu Anh gật đầu coi như đáp lại con gái, ông cúi xuống tiếp tục ăn cháo, được vài thì bỗng dưng nghĩ đến việc gì đó, ngừng đũa lên tiếng: "Lát con đi cùng xe với bố, lâu ngày bố con mình chưa có thời gian nói chuyện cùng nhau."

Chiếc đũa trong tay Triệu An Ngữ giống như tăng thêm sức nặng, khiến cánh tay cô mỏi nhừ.

Nỗi bất an trong lòng như sóng biển cuồn cuộn dâng trào, mỗi ngày qua đi Triệu An Ngữ đều lo sợ bố sẽ phát hiện ra chuyện mình làm.

"Ngữ Ngữ con sao vậy? Mẹ thấy con dạo này lạ lắm đấy, có tâm sự à?" Triệu phu nhân nhìn vẻ mặt thất thần của con gái, quan tâm hỏi.

"Con không có việc gì cả, mẹ đừng bận tâm." Triệu An Ngữ ngẩng đầu đối mặt với bà Triệu mỉm cười nói.



Triệu Anh là người buông đũa đầu tiên, ông dùng khăn lau miệng rồi đứng lên: "Bố chờ con ngoài xe."

"Dạ."

Triệu Anh chưa đi được bao lâu, Triệu An Ngữ cũng đặt đũa xuống bàn, đem bát cháo mới ăn có vài thìa đổ vào sọt rác: "Mẹ con đi làm đã, tối gặp lại mẹ sau."

Nói xong, cô cất bước nối gót Triệu Anh đi ra sân.

Triệu Anh rất kiên nhẫn ngồi trong xe đọc báo, chờ Triệu An Ngữ ngồi lên, chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

Ông gấp tờ báo lại, đưa mắt nhìn Triệu An Ngữ quan tâm mở miệng hỏi: "Công việc của con ở phòng phát triển vẫn ổn chứ?"

"Dạ mọi việc đều ổn." Triệu An Ngữ nhẹ đáp.

Triệu An Ngữ trông có vẻ như không có vấn đề gì, nhưng trong lòng Triệu Anh lại hiểu rõ, đứa con này có bao nhiêu thất vọng về mình.

Thân là một người cha, lại không thể đáp ứng những thứ con mình muốn, chẳng phải thất bại lắm sao?

Triệu Anh khẽ thở dài, ánh mắt hướng ra cửa nặng lòng nói: "Ngữ Ngữ con giận bố phải không? Thật lòng bố cũng muốn làm người cha tốt, nhưng một khi đã dấn thân vào con đường kinh doanh, rất nhiều việc không thể theo ý muốn được."

Lần đầu tiên trong mấy ngày qua, Triệu An Ngữ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Triệu Anh. Ở nơi đó cô thấy được sự yêu thương bố dành cho mình, cũng thấy được nỗi vất vả đè nặng lên hai vai.

Cô có phải quá vô tâm rồi không? Chỉ biết oán trách mà chưa bao giờ thử thấu hiểu ông. Nếu đặt cô vào vị trí đó thì sao, giữa mấy trăm nhân viên, và hạnh phúc cả đời của con, cô sẽ chọn vế nào?

Cô còn trẻ, còn thời gian để làm lại từ đầu, nhưng bố cô thì sao? Cả đời gắn bó với Triệu thị, một khi mất đi khó mà lấy lại được.

Tia hối hận len lỏi trong đầu Triệu An Ngữ, giá như bố con bọn họ có thể ngồi lại tâm sự với nhau thì tốt rồi.

Về chuyện mình đã kết hôn cùng Doãn Khiên, Triệu An Ngữ không biết phải mở miệng thế nào?

"Bố, tại sao nhất định phải là Bạch Kính Xuyên? Chúng ta có thể nhờ Doãn gia giúp đỡ mà." Triệu An Ngữ nhỏ giọng dò ý.

"Nhà họ Doãn." Nghe con gái nhắc tới nhà kia, Triệu Anh cười một cách khó hiểu: "Lão Doãn Tắc kia là một con cáo già, hết cách mới phải nhờ vả ông ta thôi, Ngữ Ngữ bố sống gần hết đời người rồi, bố nhìn ra được Bạch Kính Xuyên thật lòng với con."

Tuyến tình cảm của Bạch Kính Xuyên dành cho Triệu An Ngữ, thực ra Triệu Anh đã sớm thấy được, nhưng chỉ vì nhà họ Bạch không mấy khá giả, cho nên ông ta mới không ưa.



Cô không tin Bạch Kính Xuyên thật lòng với mình, anh ta hơn cô mười bốn tuổi đấy, nếu như không có mối hôn sự kia ràng buộc cô nên gọi anh ta một tiếng chú mới phải.

Khi anh ta trưởng thành cô vẫn là một đứa bé chưa biết gì, năm này qua năm khác phụ nữ trổ mã xinh đẹp gặp qua vô số kể. Nói ra ai tin được, anh ta lại đi vấn vương một cô nhóc như cô?

Triệu An Ngữ im lặng, không muốn tiếp tục xảy ra cãi vã với bố nữa, đem suy nghĩ trong tâm giấu đi.

Giờ cơm trưa Doãn Khiên bất ngờ gọi điện cho Triệu An Ngữ, úp mở nói muốn dẫn cô đi tới một nơi.

Triệu An Ngữ không mấy hứng thú với nơi mà anh nói, nhưng lại rất thích những phút giây được ở bên anh, hai người cùng trang lứa nói cái gì cũng cảm thấy hợp, liền nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc xuống dưới.

"Việc hôm trước đã ổn chưa?" Triệu An Ngữ ngồi vào bên cạnh Doãn Khiên, quay đầu nhìn anh nhẹ nhàng lên tiếng.

Doãn Khiên ngây ra vài giây, mới hiểu cô đang nói đến vấn đề gì, mỉm cười trả lời: "Ổn cả rồi."

"Vậy thì tốt, em không muốn thấy anh mệt mỏi." Triệu An Ngữ lồng tay mình vào tay anh, dáng vẻ ôn hòa dịu dàng nói.

Doãn Khiên nghiêng người đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó khởi động xe đi tới điểm đã định.

Xa xa những dãy nhà cao tầng nối tiếp nhau dần hiện ra dưới tầm mắt Triệu An Ngữ, cô nghi hoặc nhìn Doãn Khiên vài lần.

Doãn Khiên dừng xe lại dưới một tòa nhà, mở cửa xuống xe vòng qua ghế phụ: "Theo anh."

Triệu An Ngữ mơ hồ khoác tay Doãn Khiên, tùy ý để anh ta đưa cô đi vào trong.

Tới tầng hai mươi, căn phòng nơi cuối hành lang, Doãn Khiên nhấn mật mã mở cửa, rồi thân mật ôm eo cô tiến vào.

Phòng ở đây tuy không xa hoa như chỗ Bạch Kính Xuyên ở, nhưng mọi thứ từ nội thất đến sơn tường, đều cho cô một cảm giác cực kỳ ấm cúng.

"Em thấy thế nào? Có thích không?" Doãn Khiên ghé vào tai Triệu An Ngữ thổi hơi.

"Dạ." Triệu An Ngữ gật đầu.

"Sau này nơi đây sẽ là nhà của chúng ta." Doãn Khiên xoay người Triệu An Ngữ lại, đối mặt với cô tình tứ nói.

Câu nhà vừa thoát ra khỏi miệng Doãn Khiên, đã làm Triệu An Ngữ cảm động đến hai mắt đỏ ửng. Nhìn nội thất cùng bài trí trong phòng, chắc hẳn anh đã bỏ không ít công sức.



Triệu An Ngữ ôm chầm lấy Doãn Khiên, vùi đầu vào bả vai anh: "Doãn Khiên cảm ơn anh."

Doãn Khiên đặt tay lên lưng cô vuốt ve: "Còn thứ này nữa."

Dứt câu anh buông cô ra, lấy từ trong túi áo ra một tờ hợp đồng thuê nhà, bên trên nơi chủ sở hữu viết sẵn tên Triệu An Ngữ.

Anh ta lật tới trang cuối nói: "Bà xã sau này nhờ em chiếu cố."

Triệu An Ngữ biết Doãn Khiên có thừa khả năng mua nhà, nhưng cô không muốn nhận quá nhiều thứ từ anh, do dự: "Khiên, đây là nhà anh mua, em không thể nhận được, ít nhất cũng cả hai chúng ta cùng sở hữu chứ."

"Anh cố gắng phấn đấu bao năm tất cả cũng vì tương lai của hai ta, em không nhận anh buồn đấy." Doãn Khiên nhét bút vào tay Triệu An Ngữ.

Dưới lời nói mê hoặc lòng người của Doãn Khiên, Triệu An Ngữ đặt bút xuống ký.

"Ngoan lắm." Nơi đáy mắt Doãn Khiên ẩn hiện vẻ hài lòng, sủng nịnh vuốt nhẹ vành tai Triệu An Ngữ. Tiếp sau đó là một loạt các động tác thân mật khác, lôi kéo cô đi vào phòng ngủ.

Trên bầu trời Châu Nam bỗng từ đâu xuất hiện chiếc máy bay trực thăng, thuộc về quân chủng phòng không không quân.

Âm thanh vù vù bay trên đỉnh tòa nhà cao tầng, sau đó ngang nhiên đáp xuống khoảng trống dưới sân.

Cánh cửa lớn mở ra, người đàn ông thân hình cao to với bộ tư trang chỉn chu bước xuống.

Tháo bỏ kính râm, Bạch Kính Xuyên đăm chiêu ngước mắt nhìn vào một điểm cố định.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.