Đã gần một tháng Triệu An Ngữ làm bạn với căn phòng trắng tinh, mùi thuốc khử trùng cùng những mũi kim hằn sâu da thịt.
Cô không biết khi mình tới nơi đây bản thân trông như thế nào? Có phải rất chật vật nhếch nhác không?
Triệu An Ngữ nhìn gương mặt mình qua chiếc gương nhỏ, dường như cô đã gầy đi rất nhiều, gầy một cách da dẻ thâm sạm thần sắc nhợt nhạt.
Cô khẽ thở dài một hơi, tự hỏi lãng phí nhiều thời gian như vậy để làm gì?
“Về nhà thôi con.” Hà Mai dọn dẹp đồ đạc đã xong, một phần để cho Thím Trần mang ra xe trước, còn bản thân xách túi hành lý trên tay, đi về phía giường vuốt tóc con gái, hiền dịu nói.
Hai chữ về nhà kia vừa truyền đến tai đã khiến lồng ngực Triệu An Ngữ dâng trào cảm xúc nghẹn ngào, khóe mi cô ứ lệ vòng tay ôm mẹ:
“Vâng.”
Triệu phu nhân nâng mặt Triệu An Ngữ lên, dùng tay lau đi những giọt nước mắt còn vương hơi ấm trên gò má con an ủi: “Không sao đâu, mọi chuyện đều đã qua.”
Đúng là đều qua cả rồi, sau cơn mưa trời lại sáng, có vết bẩn nào mà không gột rửa được? Triệu An Ngữ nở nụ cười thật tươi như để bắt đầu một cuộc sống mới.
“Bác gái để cháu.” Bạch Kính Xuyên từ quầy thanh toán viện phí trở lại, đưa tay ra định phụ Triệu phu nhân xách đồ.
Nhưng đồ còn chưa đến tay đã bị bà thẳng thừng từ chối: “Không sao tôi tự làm được, cậu đỡ con bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-co-dau-khong-an-phan/2647074/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.