“Cháo ở đây nấu tệ quá, tôi mà nấu còn ngon hơn gấp chục lần thế này.” Bà Phương Liên cầm tô cháo trên tay vừa ăn vừa dè bỉu chê bai, bỗng nghĩ tới cái gì đó tự nhiên hai mắt bà ta sáng trưng, liếc nhìn chồng:
“Hay ông nói với cậu Bạch một tiếng, tôi thấy ở đây cuộc sống rất tốt, lại còn dễ kiếm tiền.”
Bà ta sáng nào cũng chắp tay sau lưng lượn lờ quanh khuôn viên bệnh viện, quán xá vỉa hè quen được vài người làm nghề buôn bán, nghe bọn họ nói trung bình một ngày kiếm được khoảng mấy triệu, công việc lại an nhàn sạch sẽ trong lòng sinh ra ngưỡng mộ.
Ở quê bà ta làm tất bật từ sáng đến tối không có nổi trăm ngàn, lại còn nuôi một lúc mấy miệng ăn chẳng đủ tiền sống qua ngày chứ nói gì đến ăn sung mặc sướng, người đã quen khổ sở tự nhiên hòa mình vào phố xá nhộn nhịp, ăn đồ ngon ngủ nhà đẹp tâm tư cũng sinh ra lười nhác, không muốn trở lại cuộc sống trước kia nữa.
“Bà đừng có mà suy nghĩ vớ vẩn, cậu ấy giúp nhà ta thế này tôi đã rất ngại rồi.” Lâm Thước lập tức lên tiếng, dập tắt suy nghĩ trong đầu vợ.
“Ông ấy chỉ có sĩ diện, suốt ngày quanh quẩn với đống thuốc đó bao giờ mới bằng người ta? Tôi trông cậu ấy là người có điều kiện, một chút đó không đáng bao nhiêu đâu.”
Phương Liên không cho là đúng, sắc mặt đanh lại chỉ trích chồng, bà ta hỏi dò được căn phòng chồng bà ta đang nằm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-co-dau-khong-an-phan/2646990/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.