Những ngày không có Bạch Kính Xuyên ngôi nhà như thiếu mất một phần hơi ấm mà trở nên vô cùng lạnh lẽo, Triệu An Ngữ ngồi vào bàn ăn ánh mắt không kìm được nhìn về phía đối diện mơ hồ thấy anh đang mỉm cười với mình.
Chồng cô chức vụ cao còn đỡ, Triệu An Ngữ thật sự rất nể phục những người vợ quân nhân có chồng đi làm xa, hàng tháng nửa năm mới trở về nhà, bọn họ đã làm gì để vượt qua những ngày tháng đó?
Tình yêu quả thật rất phi thường, giúp người ta vượt qua mọi gian nan vất vả.
Tiếng ấm nước sôi sùng sục trên bếp kéo Triệu An Ngữ quay về thực tại, cô cười khổ một tiếng đặt đũa xuống bàn, đi tới nơi nấu nướng tắt bếp sau đó cầm lấy tay cầm ấm nước đổ ra cốc thủy tinh.
Ngay lập tức mùi thuốc đắng chát xộc vào mũi Triệu An Ngữ, làm cô không nhịn được mà rùng mình. Người ta thường có câu, có bệnh phải vái tứ phương, đây là thuốc chữa hiếm muộn mà mẹ cô lấy từ chỗ thầy đông y nổi tiếng gửi tới, thuốc tuy khó uống nhưng niềm hy vọng lại rất ngọt ngào.
Thấy khói tỏa ra đã ngừng hẳn, Triệu An Ngữ cầm cốc nước có màu đỏ nâu lên, nín hơi từng ngụm từng ngụm uống đến khi nào cạn sạch mới thôi.
“Ọe…” Nước thuốc đi vào cổ họng, cơ thể liền ngay lập tức có phản ứng, Triệu An Ngữ đưa tay lên bịt miệng mình lại, ngăn không cho phép bản thân để thứ mới uống vào kia nôn ra ngoài.
“Ting…ting.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-co-dau-khong-an-phan/2646989/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.