Chẳng ai lên tiếng, phòng làm việc lúc này lại rơi vào yên tĩnh. Các vấn đề đều đã được bàn luận qua, có lẽ cũng là lúc nên kết thúc của trò chuyện.
Seith khẽ nhìn về phía đối diện. Vẫn là đôi mắt vắng lặng thường ngày nhưng Hầu tước dường như thấy được có gì đó chợt lóe lên rồi biến mất nhanh chóng.
Nhỏ nắm tay thật chặt, như thầm hạ quyết tâm rồi lại một lần nữa nhìn thẳng về phía phụ thân của mình.
"Vết thương rất đau..."
Hầu tước kinh ngạc.
"Quỷ sừng bò gớm ghiếc, quỷ sừng trâu hung tàn, bị đưa đến một nơi xa lạ, tiếp xúc với những kẻ chẳng biết tốt xấu. Tất cả những điều ấy đều là lần đầu tiên. Con đã rất sợ hãi, cũng cố hết sức để xử lý tốt nhất những tình huống tồi tệ kia. Phụ thân... không có điều gì muốn nói với con sao?"
Seith đã bấu tay vào váy thật chặt, cũng chẳng dám nhìn phụ thân nữa. Những lời kia như trút hết chút dũng khí vốn chẳng nhiều lắm của Seith.
Nhỏ có thể bình tĩnh khi đứng trước đám quỷ, thậm chí là Scarlet, nhưng lúc này ánh nhìn của Hầu tước lại khiến nhỏ hồi hộp lạ kỳ.
Liệu ông có xoa đầu mình giống như với Rosaria rồi nói rằng con đã làm rất tốt? Hay sẽ trách mắng một chút vì mình đã hành động sơ suất?
Những câu hỏi ấy đã xuất hiện ngay từ đầu, khi bước chân vào phòng và nhìn thấy phụ thân.
Hầu tước đã kinh ngạc đến độ chẳng nói được gì, hai mắt đăm đăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-thoai-ngao-du-cua-an-choi-trac-tang/2598789/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.