Vinh Nhung đứng ở sau lưng anh, nhìn thấy sống lưng cứng ngắc của anhtrong lòng liền cảm thấy buồn bã, khổ sở không chịu nổi. Nhưng lại giảvờ thỏa mái cười một tiếng: "Anh, yên tâm đi, em rất tốt mà."
Vinh Hưởng quay đầu lại trừng mắt nhìn cô, sự việc xảy ra như vậy làmsao anh yên tâm cho được? Để mặc cho cô tiếp tục ở cùng với một tênkhông bằng cầm thú kia sao? Vậy có khác nào anh cũng là kẻ đồng lõa củatên đó? Thấy gò má của cô sưng lên, giọng nói của Vinh Hưởng thoáng mềmxuống một chút, "Đau không?"
Vinh Nhung giơ tay lên sờ sờ gò má của mình, nhếch môi cười ngây ngô,"Không đau!" Nhưng ngay sau đó con ngươi chợt lóe lên, đuôi mắt congcong, "Nếu không, anh giúp em thổi vù vù đi?"
Vinh Hưởng sững sờ, trong mắt mang theo một chút ý cười, "Ngu ngốc."
"....Em mới không phải."
"Em phải."
"...."
Vinh Hưởng đi phía trước, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn. Vinh Nhung imlặng đi theo phía sau anh, cô cúi đầu sờ sờ khóe môi mình, hình như lúcnãy không cẩn thận bị rách da rồi, trong miệng có mùi máu tanh tanh. Sức của Tống Hải Phong mạnh như vậy, làm sao có thể không bị thương. Đếnbây giờ cả người cô vẫn còn hỗn loạn.
Vinh Hưởng hơi nghiêng người thì nhìn thấy động tác nhỏ của cô, đứng lại nhìn cô nói, "Chờ anh ở đây."
"Oh."
Nhìn anh đi vào một phòng khám tư nhân, trên mặt Vinh Nhung lộ ra nụcười nhạt. Không thể phủ nhận, mười bảy năm qua, cô chưa bao giờ cảmnhận được tình cảm của người thân, cuối cùng cũng nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-thoai-anh-va-em/1537219/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.