Võ Bưu ngắt lời ông ta. “Anh và Lý Thục Trân có quen biết không? Có từng bưng đồ ăn đưa cho cô ta không?”
“Đương nhiên là có. Trưa nào cô ta cũng đến tiệm ăn, tôi thậm chí còn nhớ rõ những món cô ta thích ăn nữa mà. Cô ta thích nhất là ngồi ở cái bàn ngay bên cạnh cửa sổ.”
“Vậy sao?” Võ Bưu cười thành tiếng.
Người đàn ông này bị ông ta đặt câu hỏi đột ngột như vậy cũng không tỏ ra chấn động hay kinh ngạc gì cả, che giấu thật là tốt.
“Anh cũng có bưng trà cho cô ta phải không?”
“Thỉnh thoảng. Có vấn đề gì à?”
“Lúc xảy ra vụ án anh có thấy ai bộ dạng khả nghi xuất hiện ở tiệm ăn không?”
“Lúc đó khách không nhiều, nhân viên trong tiệm ngoài ông chủ Trương cũng chỉ có tôi và Tạ Lan. Thành thật mà nói, tôi chẳng phát hiện thấy ai đáng nghi cả.”
“Cảm ơn anh đã nói với tôi nhiều chuyện như vậy.” Võ Bưu đưa mắt nhìn ra bầu trời đang tối dần ngoài cửa sổ.
Tào Thanh đang đậu xe ở ven đường, bỗng một chiếc xe khác từ phía sau chạy tới đỗ ngay trước mặt cậu ta, hai người từ trên xe bước xuống, một người trong đó là Lục Tiểu Đường.
Lúc Lục Tiểu Đường bước vào khoảng sân nhỏ, Võ Bưu và Hầu Phú Quý đồng thời bước ra khỏi cửa. Khoảng sân vốn đã nhỏ bé nay lại càng trở nên chật chội.
“Đội trưởng Võ, sao anh lại ở đây?” Lục Tiểu Đường vô cùng kinh ngạc.
“Đương nhiên là tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-phau-su-tan-khai-niem-phap-y/2180817/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.