Võ Bưu vừa nói xong sắc mặt Hầu Phú Quý đã trắng bệch. Ông ta kích động la lớn: Tôi không có giết người!”
Ông ta nhảy ra khỏi ghế nhưng bị Võ Bưu nhấn vai ép ngồi xuống. “Anh sợ đúng không?” Trong ánh mắt Võ Bưu hàm chứa một nụ cười lạnh lẽo.
“Tôi sợ.”
“Bởi vì anh đã giết người.”
“Tôi không có!”
Nói xong câu đó Hầu Phú Quý đã té xuống sàn xi măng.
Người động thủ không phải Võ Bưu mà là Tiếu Kiến Chương, gã xông lên đạp Hầu Phú Quý một cước khiến ông ta ngã sõng soài ra đất. Không đợi ông ta đứng lên, gã níu cổ áo ông ta tát liên tục mười mấy cái.
Gương mặt Hầu Phú Quý lập tức sưng to lên như trái bóng da.
“Khai thật đi.” Võ Bưu vỗ vỗ vào vai ông ta.
Lục Tiểu Đường ngồi bên ghế phụ nhìn ra bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ xe. Ánh đèn đường hắt vào trong xe rọi lên người cô, nhưng thần trí cô lúc này đã lang thang tận đẩu tận đâu.
“Tổ trưởng, cô có cho rằng Hầu Phú Quý là kẻ bị tình nghi không?” Tài xế Thẩm Đào đột nhiên đặt ra một câu hỏi.
“Hừm…” Lục Tiểu Đường cũng đang tự hỏi trong lòng, người đàn ông nhỏ thó gầy gò đó có thể là hung thủ được sao?
“Nhìn bề ngoài trông ông ta cũng không giống loại người sẽ đánh vợ mình.” Thẩm Đào dường như nhìn ra sự nghi hoặc trên mặt cô.
“Dù sao đó cũng là chuyện của rất nhiều năm về trước. Thân hình ông ta trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-phau-su-tan-khai-niem-phap-y/2180815/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.