“Sau đó tôi cũng bất chấp, nói chuyện với cô ấy được vài câu rồi xảy ra tranh cãi. Chúng tôi hẹn nhau lát nữa gặp rồi nói tiếp.”
“Rồi sao nữa?”
“Không đợi tôi nói hết cô ấy đã ôm một đống sách vở bỏ đi, còn nói đợi lát nữa sẽ gặp mặt tôi nói chuyện đàng hoàng.”
“Vậy cậu có thấy kẻ nào theo dõi cô ấy không? Một kẻ nào đó trông khả nghi chẳng hạn?”
“Không có.” Thôi Bác trả lời. “Cô ấy đi có một mình thôi. Nếu lúc đó có người theo dõi thì tôi ắt hẳn đã trông thấy. Cô ấy là người phụ nữ của tôi, đương nhiên tôi phải luôn trông chừng rồi.”
Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn hắn: “Có lẽ kẻ đó chưa chắc đã là người xa lạ hoặc là một người thoạt nhìn đã thấy nguy hiểm. Chẳng hạn như, sau khi hai người chia tay, có thể cô ấy đã hẹn hò với một ai đó khác…”
Thôi Bác hất cằm khinh thường: “Cô ấy sẽ không hẹn hò với người khác, cô ấy vẫn chỉ yêu có mình tôi thôi.”
“Vậy cậu có phát hiện chiếc xe nào khả nghi thường đậu trong sân trường không? Ví dụ như một chiếc xe con chẳng hạn.”
Thôi Bác lắc đầu như trống bỏi. “Tôi chẳng phát hiện được gì cả.”
Tào Thanh nói xen vào: “Lúc nói chuyện trong sân trường, cậu là người hẹn cô ấy lát nữa gặp mặt phải không?”
Thôi Bác đáp: “Người hẹn là cô ấy. Cô ấy bảo muốn gặp tôi ở toà nhà bỏ hoang lúc 10 giờ.”
“Lúc 10 giờ cô ấy không đến phải không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-phau-su-tan-khai-niem-phap-y/2180681/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.