Lúc 12 giờ 34 phút.
Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh lại đang trên đường đến thành phố S thì nhận được điện thoại của Đường Kiện gọi tới. Anh ta đã phái vài cảnh sát mặc thường phục giám thị ngôi nhà đó nhưng kẻ bị tình nghi vẫn chưa xuất hiện.
“Có phải hắn nghe được tin tức gì nên chạy trốn rồi không?” Tào Thanh hỏi.
“Chắc là không đâu.” Mộ Dung Vũ Xuyên cũng không chắc chắn đáp lời.
“Theo tôi thấy, lẽ ra tối qua chúng ta nên mang cô ta về đồn cảnh sát, không chừng chính cô ta là người đã mật báo cho hung thủ chạy trốn.”
“Mang cô ta về đồn cảnh sát chẳng khác nào rút dây động rừng. Hôm qua tôi đã nhờ Đường Kiện định vị và theo dõi điện thoại di động của cô ta. Cho dù cô ta đi bất cứ đâu hay gọi điện cho bất kỳ ai chúng ta đều có thể nắm rõ trong lòng bàn tay.”
“Thì ra anh còn có phương án B.” Tào Thanh nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên bằng cặp mắt đã khác xưa.
“Thả dây dài câu cá lớn mà.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói. “Tôi còn đang hy vọng cô ta chính là tên đồng loã đây.”
Người xưa có câu “Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa”.
Ứng vào thời buổi này cũng không khác là mấy.
Chỉ cần bạn có tiền, những cô gái ngoài quán rượu còn có thể chăm sóc bạn tận tuỵ hơn cả bạn gái bạn. Cho dù bạn đưa ra yêu cầu vô lý cỡ nào, chỉ cần đôi bên thống nhất được giá cả thì bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-phau-su-tan-khai-niem-phap-y/2180678/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.