“Anh có chú ý thấy đầu ngón trỏ và đầu ngón giữa trên tay phải nạn nhân có vết thương không? Thậm chí móng tay ngón giữa còn bị gãy.”
“Chắc là do lúc nạn nhân giãy giụa đã bị thương.” Vị pháp y đáp.
“Đúng vậy. Nhưng vấn đề là ở chỗ, rốt cuộc cô ấy bị thương bằng cách nào?” Mộ Dung Vũ Xuyên cau mày tưởng tượng tới tình cảnh lúc ấy. “Hung thủ ôm chặt nạn nhân, cô ấy liều mạng giãy giụa. Tay cô ấy chắc chắn đã chạm phải thứ gì đó.”
“Là dao của hung thủ sao?”
“Có thể.” Mộ Dung Vũ Xuyên suy nghĩ một chút rồi lại phủ định suy đoán này. “Dựa theo vết dao bén nhọn chỉnh tề trên cổ, rõ ràng hung thủ ra tay rất dứt khoát và nhanh chóng. Nạn nhân vốn không có thời gian để phản ứng lại. Huống hồ vết thương trên đầu ngón tay của cô ấy không phải do dao gây ra mà là dấu vết do ma sát với thứ gì đó tạo thành.”
Đường Kiện nói xen vào: “Lúc đó hung thủ bịt miệng nạn nhân lại, nạn nhân theo bản năng sẽ nắm lấy tay hung thủ và kêu cứu.”
“Anh nói đúng lắm.” Mộ Dung Vũ Xuyên vừa nói xong, toàn thân hắn đột nhiên chấn động.
Một ý niệm mơ hồ xông vào trong não hắn.
Là cái gì?
Tựa như nó đã có ở đó từ trước, nhưng hắn lại không thể nắm bắt được.
Tiếng chuông di động đột nhiên reo lên inh ỏi khiến dòng suy nghĩ của Mộ Dung Vũ Xuyên hoàn toàn rối loạn.
Hắn tháo găng tay cao su
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-phau-su-tan-khai-niem-phap-y/2180646/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.