Seto Minako nhắm mắt lại, cảm giác như ánh mặt trời ấm áp đang soi rọi vào mặt cô. Cơn gió nhẹ thổi đến mang theo hơi thở ẩm ướt của biển, lớp cát mịn đang tràn lên từng ngón chân cô. Sóng biển nhấp nhô khẽ vỗ rì rào vào bờ, ngoài khơi truyền đến tiếng còi tàu xa xăm.
“Minako, em nhìn kìa.” Kiều Khải đưa tay chỉ về phía xa.
Minako nhìn theo hướng tay anh ta, thấy một chú chim hải âu đang tự do bay lượn giữa biển trời xanh ngắt. Những đám mây trên trời trong mắt Minako chẳng khác gì cây kẹo bông gòn cực lớn.
“Kiều Khải – kun, sao anh lại ở đây?”
Kiều Khải nở nụ cười: “Cho dù em đang ở đâu thì anh đều có thể tìm thấy em.”
“Anh thích nơi này không?”
“Ừ. Vì đây là nhà của Minako mà.”
Minako bỗng choàng tỉnh.
Ánh mặt trời ấm áp, bầu trời trong xanh, bãi cát mịn, đám mây trắng, và cả Kiều Khải, tất cả đều biến thành bóng tối.
Bóng tối vô biên vô tận.
Trong bóng tối bốc lên một mùi hương gay mũi.
Một giây…
Một phút…
Một giờ…
Suy nghĩ của Minako dần dần chết lặng trong bóng đêm.
[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
Chẳng biết qua bao lâu, trong bóng tối thăm thẳm ấy đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng.
Ánh sáng từ từ mở rộng.
Cô bị chói mắt không thể nhìn thấy gì. Một lúc sau khi đã bắt đầu thích ứng với ánh sáng, cô mới phát hiện đó là một màn ảnh.
Màn ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-phau-su-tan-khai-niem-phap-y/2180642/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.