Sau khi được Kiều Vũ Tâm dốc lòng chăm sóc, vết thương của Nghiêm Duẫn Thần khôi phục lại rất nhanh.
Tuy rằng bác sĩ mãnh liệt đề nghị bọn họ lưu lại, cần phải quan sát thêm một thời gian nữa, nhưng Nghiêm Duẫn Thần rất hoài nghi, ông già kia căn bản không thèm để ý đến tình trạng của mình là tốt hay xấu, mà chỉ hy vọng Kiều Vũ Tâm có thể ở lại, tốt nhất vĩnh viễn cũng không rời đi.
Rất nguy hiểm! Cô gái nhỏ của anh mềm lòng như vậy, có lòng thương người đến không hề tiết chế, anh nếu không nhanh chân dẫn cô rời đi, trông nom kỹ một chút, lúc ấy khó cam đoan rằng ông già kia sẽ không thực hiện được ý đồ.
Tóm lại, ai khuyên anh cũng không nghe, đối với Kiều Vũ Tâm một nửa là ăn vạ, một nửa là mệnh lệnh, vừa dỗ vừa năn nỉ, rốt cục cũng dẫn được cô về nơi hai người đã từng sống chung trước kia.
Về nhà.
Đây là căn "Nhà" của anh và cô.
Bài trí trong phòng, hơi thở chung quanh, tất cả đều thuộc về anh và cô... Thưởng thức cảm giác quen thuộc, Kiều Vũ Tâm đột nhiên cảm thấy, từng có lúc cô không xác định được tình cảm của anh, mà giờ khắc này mọi chuyện đã không còn quan trọng, điều đó sẽ không bao giờ khiến tâm tình cô phức tạp, khiến cô trằn trọc khó ngủ nữa.
Anh đối với cô dù sao cũng có cảm tình, chỉ là không sâu đậm bằng cô mà thôi.
Trước mắt có thể được như thế này, cô đã cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-nhan-on-nhu-cua-hac-bao/2315795/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.