Chương trước
Chương sau
Mộng yểm chịu bái Lâm Tùy Ý làm sư phụ, chủ yếu là chịu không nổi Lâm Tùy Ý quấy rối. Bảo nó đọc sách học tập, tất nhiên là không có khả năng, mộng yểm không có kiên nhẫn.

Nó học tập bằng cách vào mộng Lâm Tùy Ý, mở ký ức Lâm Tùy Ý, cùng Lâm Tùy Ý nhìn lại những giấc mộng Lâm Tùy Ý đã từng giải.

Trong các giấc mơ Lâm Tùy Ý từng giải, Lâm Tùy Ý đều mang phong thái khí phách phong độ, dù bị chủ mộng hung thần bức ép đến chết cũng không để lộ chút chật vật nào.

Mộng yểm thấy thế liền muốn cười nhạo châm chọc: “Hiện giờ lại thành như này.”

Lâm Tùy Ý không giận mộng yểm, cậu thản nhiên chấp nhận bản thân biến hóa long trời lở đất, nói với mộng yểm: “Sau này cậu đừng giống tôi. Nếu có thể, tôi hy vọng cậu sẽ thuận lợi giải được tất cả mộng.”

Mộng yểm không để bụng mong ước của Lâm Tùy Ý, nó châm chọc: “Đừng nói anh nghĩ tôi sẽ thật sự đi giải mộng cho người khác?”

Mộng yểm giải mộng cho người ta, bị nghe thấy có mà cười rụng răng.

Lâm Tùy Ý nghiêm túc suy nghĩ tính hợp lý mộng yểm giải mộng cho người ta, đúng là không hợp lý, nhưng cũng chưa chắc. Nhân gian nhiều vớ vẩn, cậu và mộng yểm có tình kiếp, hiện tại còn dạy mộng yểm giải mộng.

“Trên đời không có gì là tuyệt đối.” Lâm Tùy Ý nói: “Có lẽ sẽ có một ngày như vậy.”

Dù sao cũng mộng yểm nảy sinh bởi Lâm Tùy Ý, nó học giải mộng rất mau. Nhanh chóng từ lý luận biến thành thực chiến, mộng yểm bắt đầu giải các giấc mơ Lâm Tùy Ý từng giải. Tuy nhiên mộng yểm khá thô bạo, vài lần bị chủ mộng chủ ép đến đường cùng, nó không thể nhịn được nữa trực tiếp giải quyết chủ mộng.

Xem như giải mộng thất bại.

Nhưng mộng yểm không vui: “Giết người trong mộng không thật sự là giết người, tôi giết chủ mộng trong mộng thì sao chứ.”

Như thu nhận một đồ đệ bướng bỉnh, Lâm Tùy Ý thở dài nói: “Đạo cần lòng từ bi, cho dù là mộng, mới có thể rung chuyển trời đất nói ngày thịnh vượng.”

Mộng yểm như nghe được cái gì buồn cười lắm, căn bản không nghe lọt lời Lâm Tùy Ý, dỗi nói: “Các người không thể đối kháng chủ mộng, không thể tự tay đâm chủ mộng, nói thế chỉ để che giấu Thầy Giải Mộng mấy người là đồ vô năng. Tôi có thể giết chủ mộng, vì sao không thể giết? Huống hồ bàn chuyện hưng thịnh thịnh vượng cũng như không, đã không quan hệ với anh.”

Lâm Tùy Ý chỉ có thể thở dài trong lòng, đến nay mới hiểu tâm tình Nguyên Dĩ khi cậu không chịu nghe lời.

Nghiệt đồ.



Chuyện mộng yểm vào mộng người khác quấy phá lan truyền trong phạm vi nhỏ.

Một ngày nọ, quán ăn có khách tới.

Lâm Tùy Ý từ sau bếp đi ra ngoài nhìn thấy khách bên ngoài, cơ thể cứng đờ một giây.

Bên ngoài không phải người lạ, là đồng môn ở Nguyên Thanh Quan.

Nguyên Dĩ không tới, các sư thúc sư bá đều không tới, người tới là nhóm tiểu sư đệ ngày xưa… Luôn bị Lâm Tùy Ý ngạo mạn coi khinh.

Tới ba người.

Mộng yểm đứng phia sau Lâm Tùy Ý, vui vẻ được xem trường hợp như vậy, nói: “Khách hôm nay rất thú vị.”

Lâm Tùy Ý không đáp lại mộng yểm. Cậu nâng mắt nhìn ba sư đệ, mau chóng thu hồi sự cứng đờ, cười hỏi: “Ăn món gì?”

Ba tiểu sư đệ liếc nhau, đồng thời chắp tay hướng Lâm Tùy Ý: “Sư huynh Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”

Lâm Tùy Ý trầm mặc một lát, nói: “Không phù hợp.”

“Có gì không phù hợp?” Một tiểu sư đệ vội vàng hỏi. Lâm Tùy Ý đáp không được, đành phải hỏi: “Mọi người ăn món gì?”

Lâm Tùy Ý tìm thực đơn, tiểu sư đệ đuổi theo cậu, nói: “Sư huynh, đừng làm, bọn đệ chỉ nói mấy câu cùng sư huynh.”

Lâm Tùy Ý đi chỗ nào, ba tiểu sư đệ liền đuổi theo, rơi vào đường cùng, Lâm Tùy Ý đành phải dừng bước, nói: “Nói đi.”

Một tiểu sư đệ nói: “Sư huynh, sư huynh cũng biết có mộng yểm vào mộng người khác.”

Trên thực tế từ khi ba tiểu sư đệ xuất hiện ở quán ăn, Lâm Tùy Ý liền đoán được bọn họ tới vì chuyện này.

Mộng yểm có thể vào mộng người khác quấy phá, khoảng thời gian trước Lâm Tùy Ý mới biết được từ A Yểm. Vốn dĩ mộng yểm chi mộng không thể giải, nếu mộng yểm còn có thể vào mộng người khác, đối với giới giải mộng không khác gì thảm họa.

Huống hồ, Nguyên Dĩ bị bệnh, Nguyên Ý rời đi, biết giải quyết mộng yểm chi mộng như thế nào.

Lâm Tùy Ý nhìn mộng yểm dựa tường phía sau, nói: “Không biết.”

Cậu không muốn sự tình rắc rối thêm.

Nào biết cậu vừa dứt lởi, ba tiểu sư đệ liền lộ ra biểu cảm khó coi. Bọn họ hai mặt nhìn nhau, biểu tình so với thấy quỷ còn nghiêm túc hơn.

Tuy rằng Lâm Tùy Ý muốn bình tĩnh, nhìn thấy ba tiểu sư đệ tỏ thái độ như vậy, vẫn nhịn không được hỏi cụ thể. Cậu trả lời dựa theo hướng phát triển bình thường, ba tiểu sư đệ sẽ kể chuyện này cho cậu nghe, chứ không nên lộ ra biểu cảm như vậy.

Biểu cảm như thế làm Lâm Tùy Ý cảm thấy hoảng loạn.

Quả nhiên, một tiểu sư đệ nói: “Sư huynh, bọn đệ biết rồi.”

Sắc mặt Lâm Tùy Ý trắng bệch, trong thời gian ngắn ngủn sắc mặt còn khó coi hơn ba tiểu sư đệ gấp mấy lần.

Cậu không khỏi nhìn mộng yểm.

Tiểu sư đệ nói: “Mộng yểm quấy phá là mộng yểm của ngài.”

Lâm Tùy Ý điếng người. Cậu há miệng thở dốc muốn phủ nhận, lại phát không ra nổi một âm tiết.

“Nguyên Dĩ tiền bối nói…” Một tiểu sư đệ nói: “Nếu sư huynh thừa nhận mộng yểm, Nguyên Thanh Quan sẽ tìm mọi cách giúp sư huynh giải mộng yểm chi mộng. Nếu sư huynh không thừa nhận, chứng minh sư huynh đã không còn ý chí chiến đấu. Nếu sư huynh không có ý chí chiến đấu, Nguyên Dĩ tiền bối kêu bọn đệ trở về.”

Lâm Tùy Ý như cũ không biết mình nên nói gì, cũng không biết mình có thể nói gì.

Tiểu sư đệ nói mà hốc mắt ngấm nước mắt, vội vàng nói: “Sư huynh, sao sư huynh có thể mất ý chí chiến đấu, sao có thể bị mộng yểm trói buộc không tự cứu. Sư huynh có còn là Nguyên Ý đạo nhân ngày xưa không?”

Ba tiểu sư đệ nếu là Nguyên Dĩ bảo tới, mỗi câu nói của Lâm Tùy Ý sẽ được thuật lại tận tai Nguyên Dĩ. Mộng yểm nhìn chằm chặp Lâm Tùy Ý, muốn biết Lâm Tùy Ý sẽ trả lời như thế nào.

Lâm Tùy Ý cảm thấy mình im lặng quá lâu, miễn cưỡng cười nói: “Làm sư phụ bận lòng.”

Một câu vô nghĩa.

Mộng yểm nghe vô nghĩa, lọt vào tai ba sư đệ đồng dạng vô nghĩa không ngứa không đau.

Không muốn nhìn Lâm Tùy Ý suy sút, sư đệ gấp gáp nắm lấy ống tay áo Lâm Tùy Ý: “Sư huynh, sư huynh cùng bọn đệ về quan đi. Chúng ta có thể nghĩ biện pháp giải quyết mộng yểm chi mộng cho sư huynh.”

Lâm Tùy Ý giương mắt nhìn thoáng qua Lâu Lệ 25 tuổi, mộng yểm nảy sinh nào có đơn giản như vậy.

Gạt tay sư đệ lôi kéo, nụ cười trên mặt Lâm Tùy Ý càng thêm miễn cưỡng: “Mọi người về đi, không cần xen vào. Phiền chuyển lời sư phụ và chư vị sư thúc, về sau không cần quan tâm đến tôi nữa.”

Lời này quá quyết tuyệt, ba sư đệ có một người hận sắt không thành thép nói: “Nguyên Dĩ tiền bối truyền dạy sở học suốt đời cho sư huynh, sư huynh lại tự mình hoang phế. Người giải mộng vô số nay bị mộng yểm vây hãm, nói ra không sợ bị chê cười! Nguyên Dĩ tiền bối vì sư huynh sinh bệnh, việc giải mộng yểm chi mộng gặp gian nan. Sư huynh là đệ tử môn phái mà cứ thế suy sút, tưởng thế gian này không ai có thể giải mộng hả?”

Cảm tạ mộng yểm suốt ngày trào phúng, lúc này Lâm Tùy Ý mới có sức lực đối mặt lời chất vấn răn dạy.

Lâm Tùy Ý cười nhạt: “Làm mọi người lo lắng rồi, khoảng thời gian trước tôi có thu đồ đệ.”

Ba sư đệ đều sửng sốt, vội hỏi cụ thể. Mộng yểm cũng sửng sốt, không ngờ Lâm Tùy Ý quang minh chính đại nói về sự tồn tại và… thân phận của nó.

Ba sư đệ hỏi đồ đệ ở đâu. Đồ đệ được Nguyên Ý đạo nhân thu nhận tất nhiên bất phàm, không chừng cũng có thiên phú giải mộng. Đến lúc đó là kế thừa Nguyên Dĩ, y bát Nguyên Ý, giải mộng yểm chi mộng khó nhất thiên hạ.

Lâm Tùy Ý nói: “Mọi người không thấy nó.”

Ba vị sư đệ không rõ nguyên do, “Sao có thể? Sư huynh gọi đồ chất ra là được mà.”

Lâm Tùy Ý xấu hổ cười, nói: “Là mộng yểm của tôi.”

Sấm sét đùng đoàng, đánh ba tiểu sư đệ mãi lâu sau không thể phát ra tiếng.

Cuối cùng.

“Vớ vẩn!”

“Sư huynh bị bệnh thật rồi!”

Ba sư đệ tôi một lời anh một câu, Lâm Tùy Ý lắng nghe toàn bộ, không phản bác một câu. Nhưng mộng yểm nghe được rất tức giận, ở sau lưng Lâm Tùy Ý hỏi: “Bọn họ xem thường tôi?”

Chờ ba sư đệ nổi giận đùng đùng rời đi, mộng yểm muốn đuổi theo.

Lâm Tùy Ý gọi mộng yểm lại. Cậu nhìn ra mộng yểm muốn đi theo người ta, muốn vào trong mộng quấy phá.

Mộng yểm thừa nhận: “Phá thì phá, ai cản được tôi?”

Không ai có thể ngăn mộng yểm, ng·ay cả vi sư Lâm Tùy Ý cũng ngăn không được. Lâm Tùy Ý chỉ có thể khuyên, dỗ dành: “Mong muốn ban đầu của ba người họ là tốt, tại tôi không làm như ý bọn họ, nói thế là do hận sắt không thành thép. Mộng yểm học giải mộng vốn kinh thế hãi tục, nếu cậu muốn tranh luận, không bằng giải mộng giải cho thật tốt.”

Nói xong, Lâm Tùy Ý cười nhìn mộng yểm: “Không phải cậu có thể vào mộng à? Hay là đêm nay tôi đi cùng cậu vào mộng người khác nhé.”

Mộng yểm suy nghĩ, gật đầu.

Giấc mộng buổi tối vừa khéo là hung mộng, mộng yểm ở trong mộng chứng minh năng lực giải mộng của mình.

Nó đắc ý dào dạt, Lâm Tùy Ý không keo kiệt lời khích lệ.

“Giỏi quá.”

“Thật lợi hại.”

“Có đồ đệ như thế, vi sư không cầu gì thêm.”

“Giải mộng chả khó lắm.” Mộng yểm liên tiếp giải được rất nhiều hung mộng, nó hỏi Lâm Tùy Ý: “Mộng khó nhất là gì?”

Nó phải tăng độ khó cho chính mình.

Lâm Tùy Ý nói: “Mộng yểm chi mộng.”

Mộng yểm ngẩn người.

Lâm Tùy Ý thử thương lượng cùng mộng yểm: “Mộng yểm chi mộng, không khó hiểu mà.”

Mộng yểm không nói chuyện, nó lẳng lặng nhìn Lâm Tùy Ý.

Đi qua từng giấc mơ Lâm Tùy Ý từng đi qua, chứng kiến Lâm Tùy Ý ngày xưa khí phách phong độ, và Lâm Tùy Ý hiện tại đầy cẩn thận.

Không biết là dục vọng thắng bại quấy phá, hay là tâm tình khác tác quái.

Này trong nháy mắt, mộng yểm có ý tưởng giải mộng yểm chi mộng, đặc biệt là… mộng yểm chi mộng vây hãm Lâm Tùy Ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.