Chương trước
Chương sau
Liễu Kiệt đi vào WC, vặn vòi nước.

Dòng nước sạch sẽ trút xuống.

Hắn giơ ngón tay bị thương dưới dòng nước súc rửa. Miệng vết thương rất nhỏ, đau đớn chậm rãi biến mất, máu cũng càng ngày càng ít theo dòng nước.

Nhưng Liễu Kiệt cứ cảm thấy hốt hoảng trong lòng, tim đập nhanh.

Nhìn đầu ngón tay, miệng vết thương bị cứa hơi sưng. Liễu Kiệt sợ nhụy hoa có độc, dùng sức kỳ cọ, nặn vài giọt máu.

Liễu Kiệt nhìn màu sắc tơ máu, là màu máu bình thường.

Lúc này hắn mới thoáng buông lỏng, duỗi tay tắt vòi nước.

Tiếng nước ào ào lập tức biến mất, biến mất quá nhanh, âm thanh giấu trong tiếng nước liền lòi ra.

Liễu Kiệt khựng lại, lập tức nhìn phía sau.

Trong tầm mắt là gạch men sứ mới toanh, bồn cầu chưa được sử dụng, mặt sàn lộn xộn còn sót lại đồ thừa xây dựng, ngoài ra không còn thứ nào khác.

Liễu Kiệt dừng một chút, xoay người vặn vòi nước lần nữa.

Lúc này hắn vặn nước chảy rất nhỏ, nước chảy ào ào không to như trước, tiếng nước không choáng hết thính giác, đủ để Liễu Kiệt tìm kiếm âm thanh khác lạ.

Hắn hít vào một hơi, dựng tai nghe.

Ào ào xào xào…

Là tiếng nước chảy.

Cốc cốc cốc…

Đây là… Tiếng gõ cửa.

Nhưng hắn không có đóng cửa WC, thậm chí không cần đưa mắt nhìn cửa, khóe mắt thấy rất rõ cửa, không một bóng người, lờ mờ nghe thấy tiếng những người khác thảo luận về nhụy hoa.

Đột nhiên, Liễu Kiệt quay phắt lại nhìn phía sau. Lúc này đây xoay người, tầm nhìn như cũ không có gì khác biệt. Liễu Kiệt khá to gan, người nhút nhát không đủ sức hành nghề Thầy Giải Mộng. Mỗi tội Liễu Kiệt mới bị nhụy hoa cứa tay, khiến trái tim sợ hãi sẵn trở nên kinh hoảng.

Hắn nhìn chăm chăm phía sau, hai tay sờ soạng tắt vòi nước.

Tiếng nước ngừng, tiếng gõ cửa lại không ngừng.

Không còn tiếng nước che giấu, Liễu Kiệt mới phát hiện tiếng gõ cửa không phát ra từ phía sau, mà từ… đỉnh đầu.

Hắn căng thẳng nuốt nước bọt, đột ngột ngẩng đầu, trên đỉnh đầu là ống dẫn nước.

Một thứ gì đó linh hoạt vụt qua ống dẫn, tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức Liễu Kiệt không chắc mình có nhìn nhầm hay không. Hắn đứng tại chỗ mấy chục giây, sau đó sờ công tắc đèn WC, ‘tách’ mở đèn.

Nương ánh sáng ngẩng đầu xem, trống không.

Sắc mặt Liễu Kiệt trở nên khó coi. Hắn thật sự bị dọa, thế nên tinh thần căng thẳng cao độ sinh ra ảo giác. Đây là điều hắn khó có thể chấp nhận. Hắn bước nhanh rời khỏi WC, như thể làm vậy là có thể phủ nhận bản thân sợ hãi.

Bên phòng chứa đồ, Lý Dịch từ miệng Liễu Nhân biết được Lâu Lệ sớm đã xác định hoa là điềm báo, trong lòng càng thêm tin tưởng thực lực Lâu Lệ. Hiện tại nhụy hoa chụm lại, bọn họ thử dùng một số đồ vật cạy nhuỵ hoa, nhưng nhụy hoa vẫn y nguyên, không lộ vật bên trong.

Nhụy hoa chắc chắn đang bao bọc gì đó, tuy nhiên hiện tại không có cách nào kiểm chứng cụ thể. Lý Dịch lại lần nữa nhìn về phía Lâm Tùy Ý, hỏi: “Tiền bối, có thể phiền tiền bối mời Lâu tiền bối tới một chuyến. Có lẽ Lâu tiền bối sẽ giải thích được.”

Lâm Tùy Ý bóp đoạn ống nước thừa trong tay. Cậu vừa dùng cái này để cạy nhụy hoa.

Nghe Lý Dịch nói vậy, trong lòng cậu có chút cảm xúc nói không nên lời.

Thật ra mấy ngày gần đây, Lâm Tùy Ý sống rất khó khăn. Cậu phát hiện không ai cảm thấy trời đổ tuyết lớn kỳ lạ, lần tìm từng chút một theo tuyết lớn, cậu tra được căn hộ ở hẻm Kim Liễu không thuộc về mình. Cậu càng tra càng mù mịt, nhưng cậu không bị chút mù mịt này dập tắt hy vọng, bởi vì Lâu Lệ từng nói với cậu: Nghi ngờ cái gì thì có thể đi tìm bằng chứng, chưa đủ bằng chứng thì không cần thương xuân bi thu trước.

Cậu phát hiện thế giới này quái lạ, liền đi tìm nguyên nhân. Lâm Tùy Ý kiên định cho rằng, trước khi tìm được chứng cứ xác minh, cậu sẽ không tin thế giới mình sinh sống 22 năm chỉ là một giấc mộng.

Nhưng hiện tại, trong lòng Lâm Tùy Ý dâng lên khủng hoảng.

Cậu cảm thấy…

Mọi thứ đều bị dẫn dắt.

Lâm Tùy Ý không muốn suy nghĩ sâu xa, nhưng tư duy được rèn luyện sau vài lần gặp hung hiểm trong mơ làm cậu không thể lảng tránh.

Ông chủ thần bí tại cửa hàng số 108 chuyển đến, Lâm Tùy Ý nhận được điện thoại đặt cơm, thấy người ta giải mộng. Từ đó cậu bắt đầu nằm mơ, thuận lý thành chương đi theo Lâu Lệ nhập mộng giải mộng, vào mộng Ứng Triều Hà mộng Ngô A Vĩ, dựa vào một chút hiểu biết và tri thức giải mộng, có thể đánh thức chủ mộng trong mộng âm hôn dưới tình huống Ước Định Thanh Tỉnh không có hiệu lực, sau đó phát hiện thế giới của mình bất thường.

Mọi thứ quá thuận lý thành chương, giống như bị sắp đặt sẵn. Cậu bị dẫn dắt đi theo kịch bản.

Cậu không muốn nghĩ như vậy, lại không thể không nghĩ như vậy.

Dường như Lâu Lệ biết cậu sẽ trốn tránh, ngay từ đầu đã rèn luyện cậu khả năng độc lập tự hỏi.

Chứng cứ xác thực còn chưa xuất hiện, Lâm Tùy Ý đã đoán được đáp án. Cậu chỉ cần kiểm tra hơi thở Lâu Lệ, chỉ cần cậu sinh ra suy nghĩ muốn giết chết Lâu Lệ, tất cả mù mịt sẽ được giải quyết dễ dàng.

“Tiền bối?”

Thấy Lâm Tùy Ý thất thần, Lý Dịch lại gọi cậu.

“Tôi…” Lâm Tùy Ý phục hồi tinh thần, đang muốn nói thì thấy Liễu Kiệt sắc mặt tái nhợt trở về.

Lý Dịch cũng nhìn thấy Liễu Kiệt. Hắn và Liễu Nhân đều bị sắc mặt khó coi của Liễu Kiệt dọa, vội hỏi Liễu Kiệt đã xảy ra chuyện gì.

Liễu Kiệt nhìn Lâm Tùy Ý, nói: “… Không có gì.”

Lý Dịch hỏi: “Cơ thể có chỗ nào khó chịu không?”

Liễu Kiệt phủ nhận: “Không sao hết.”

Hắn không muốn tiếp tục đề tài này, nhìn hoa: “Hoa nở.”

Lý Dịch hỏi hắn: “Em nghĩ thế nào?”

Liễu Kiệt nói: “Em cảm thấy nó là bà lão.”

Mơ thấy hoa nở là điềm báo sinh con gái, giới tính bà lão tương ứng với điềm báo hoa, hoa làm người ta bị thương.

“Hoa chắc là bà lão.” Liễu Nhân nói: “Nhưng cần tìm được điềm báo còn lại mới có thể kết luận.”

Liễu Kiệt hỏi: “Tìm được cánh cửa còn lại chưa?”

Liễu Nhân: “Rồi, tiền bối tìm được rồi.”

Nói xong miêu tả cánh cửa hoa văn màu đen mà Lâm Tùy Ý nói cho Liễu Kiệt nghe. Liễu Kiệt nghe xong nói: “Cửa trông như thế nào không tưởng tượng được, ai biết điềm báo còn lại là cái gì?”

Liễu Nhân: “Tiền bối sẽ đến chỗ cánh cửa chụp hình lại, chờ tiền bối chụp được chúng ta xem qua rồi thảo luận.”

Lý Dịch nghe xong, nói với Lâm Tùy Ý: “Vậy vất vả hai vị.”

Hiện tại bọn họ lâm vào cục diện bế tắc nhụy hoa, Lâu Lệ lại tiêu cực bãi công. Lý Dịch đành phải nói: “Tiền bối nghỉ ngơi trước đi, thời gian còn lại tối nay tôi và Liễu Nhân sẽ canh hoa, không chừng nhụy hoa sẽ bung nở giống cánh hoa.”

Lâm Tùy Ý do dự, Lý Dịch không biết Lâm Tùy Ý là muốn trốn tránh Lâu Lệ, nói tiếp: “Ngày mai hai vị còn phải đi tìm manh mối, tình huống cụ thể không biết sẽ thế nào, nghỉ ngơi trước đã. Nếu nhụy hoa có tiến triển mới, tôi sẽ lập tức báo với hai vị.”

Lâm Tùy Ý đành phải: “Thôi được.”

Ba người tiếp tục bàn về hoa. Lâm Tùy Ý hơi áy náy, ba người nỗ lực giải mộng, cậu sốt ruột vào mộng cứu Vương Đình Đình, bây giờ lại không thể chuyên tâm.

Đương nhiên cậu muốn chuyên tâm, cơ mà những suy nghĩ không tốt cứ khiến cậu không thể chuyên tâm.

Lý Dịch nói đúng, sáng mai cậu còn phải tiếp tục tìm manh mối, bây giờ không nghỉ ngơi sẽ ảnh hưởng việc ngày mai.

Lâm Tùy Ý xoay người rời phòng chứa đồ. Cậu đứng trước cửa phòng chung Lâu Lệ. Như biết cậu sẽ trở về, cửa khép hờ, là Lâu Lệ để cửa cho Lâm Tùy Ý. Cách khe cửa, Lâm Tùy Ý thấy bóng hình Lâu Lệ.

Lâm Tùy Ý đứng một lát cuối cùng quyết định ngủ sô pha.

Cậu cần nghỉ ngơi đàng hoàng, nhưng phòng quá nhỏ, cậu và Lâu Lệ đều không được ngủ thoải mái, chứ không phải vì cậu không dám đối mặt Lâu Lệ.

Trong lòng có tâm sự, Lâm Tùy Ý ngủ không yên.

Cậu nằm sô pha trằn trọc, thời gian cách hừng đông không bao lâu, nhưng Lâm Tùy Ý cảm thấy mình nằm mãi nằm mãi trời mới hửng sáng.

Sáng sớm mỗi ngày, Lâm Tùy Ý đều đúng giờ rời giường nấu bữa sáng, sau đó đi tới cửa hàng 108.

Gần như thành thói quen, Lâm Tùy Ý đi tới phòng bếp, đi được vài bước mới nhớ mình vào mộng, hơn nữa căn hộ chưa có người cư trú, phòng bếp trống trơn.

Theo thời gian trong mộng, bọn họ đã một ngày không ăn gì. Lâm Tùy Ý không muốn Lâu Lệ chịu đói, tính ra cửa tìm đồ ăn.

Đang muốn ra cửa, Lý Dịch gọi cậu lại.

Lý Dịch chia hai cái bánh mì nhỏ cho Lâm Tùy Ý, nói: “Hôm qua tìm cửa tiện tay mua.”

Tuyến thời gian trong mộng rất dài, không thể nào nhịn đói không ăn. Sau khi vào mộng Thầy Giải Mộng sẽ suy xét đến điều này, sau đó chuẩn bị đồ ăn.

Đã có đồ ăn, Lâm Tùy Ý không cần đi ra ngoài.

Lý Dịch cho Lâm Tùy Ý hai cái bánh mì, xem số lượng, một cái cho Lâm Tùy Ý một cái cho Lâu Lệ. Hai cái bánh mì đều nằm trong tay Lâm Tùy Ý, ý là muốn Lâm Tùy Ý giao cho Lâu Lệ. Lý Dịch xé túi bánh mì, nói: “Nhụy hoa vẫn chụm lại, tôi đoán là chìa khóa. Nếu hoa là điềm báo bà lão, phải nghĩ biện pháp lấy chìa khóa, không để bà lão giao chìa khóa cho mộng chủ.”

Lâm Tùy Ý cầm bánh mì, nghe ra ý tứ Lý Dịch. Cậu nói: “Tôi sẽ mau chóng tìm điềm báo còn lại.”

Chỉ có tìm được điềm báo còn lại, mới có thể so sách xác định hoa là thai nhi hay bà lão.

“Không có ý giục đâu, huống hồ tìm điềm báo không phải việc riêng của tiền bối.” Lý Dịch cười cười, nhìn cửa phòng Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ lựa chọn: “Lâu tiền bối chưa dậy à?”

Tối hôm qua Lâu Lệ bãi công tiêu cực, Lâm Tùy Ý không muốn người khác cảm thấy Lâu Lệ lười biếng, vội nói: “Anh ấy dậy rồi, đang ở phòng sửa sang lại, tôi ở đây chờ anh ấy.”

Lý Dịch: “Hai vị vất vả rồi.”

Lý Dịch canh chừng từ nửa đêm đến sáng, lúc này về phòng đi ngủ, Liễu Nhân canh thêm một lúc.

Chờ Lý Dịch trở về phòng, Lâm Tùy Ý đợi Lâu Lệ một lát. Tiếng cậu trò chuyện cùng Lý Dịch đủ để đánh thức Lâu Lệ.

Nhưng Lâm Tùy Ý đợi một hồi lâu không thấy Lâu Lệ đi ra khỏi phòng. Bất đắc dĩ, Lâm Tùy Ý đành phải đến gần phòng.

Cậu không đẩy cửa, nhẹ giọng gọi: “Lâu tiên sinh, ngài dậy chưa?”

Trong phòng im ắng, Lâu Lệ không đáp lại.

Lâm Tùy Ý đứng ở cửa đợi chờ, trước sau không được Lâu Lệ đáp lại.

Lo lắng Lâu Lệ xảy ra chuyện, Lâm Tùy Ý không đợi nữa, đẩy cửa ra.

Sửng sốt.

Trong phòng nào có Lâu Lệ.

Đến chiếc khăn lụa nhiễm bụi nằm trên tủ đầu giường cũng không thấy bóng dáng.

Lâm Tùy Ý ngu người. Cậu cúi đầu nhìn bánh mì nhỏ trong tay chuẩn bị đưa Lâu Lệ.

Trong lòng tràn ngập khổ sở và tủi thân.

Lâu tiên sinh, ngài đừng như vậy.

Nếu còn khăn lụa dính bụi trên tủ đầu giường chỉ không thấy Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý sẽ cho rằng Lâu Lệ xảy ra chuyện. Nhưng không thấy khăn lụa, Lâm Tùy Ý hiểu ngay. Là Lâu Lệ chủ động rời đi.

Khăn lụa là hành lý của Lâu Lệ, Lâu Lệ mang hành lý rời đi.

Lâu Lệ dùng cách rời đi, buộc Lâm Tùy Ý không còn đường trốn tránh.

Ban đêm, Lâm Tùy Ý đứng ngoài cửa thấy Lâu Lệ còn ở trong phòng, cậu nằm sô pha trằn trọc đến hừng đông, không nhắm mắt chợp mắt, không nghe thấy động tĩnh Lâu Lệ rời đi. Lâu Lệ biến mất như thế nào?

Có lẽ là cửa sổ, nhưng căn hộ này ở tầng cao nhất. Cho dù Lâu Lệ có biến mất bằng cửa sổ hay không, Lâu Lệ đều dùng sự biến mất để nói cho Lâm Tùy Ý biết một chuyện… Anh có vấn đề.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.