Chương trước
Chương sau
Liễu Nhân biết cửa và điềm báo có liên quan với nhau, cũng biết Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ tìm được cánh cửa thứ hai. Lúc ấy Lâm Tùy Ý bận nhổ trồng nụ hoa, nên Liễu Nhân bị hấp dẫn lực chú ý, không hỏi nhiều về cánh cửa thứ hai.

Lúc này Liễu Nhân hỏi: “Tiền bối, cửa thứ nhất có màu vàng nhạt, nụ hoa cũng có màu vàng, vậy cửa thứ hai trông như thế nào?”

Lâu Lệ không thích giao lưu chia sẻ manh mối, nhiệm vụ trả lời Liễu Nhân rơi lên đầu Lâm Tùy Ý. Cậu nhớ lại hình dạng cánh cửa thứ hai ở quầy bán quà vặt, miêu tả: “Có hoa văn màu đen.”

Liễu Nhân: “Hoa văn?”

Lâm Tùy Ý: “Ừ.”

Liễu Nhân vội hỏi: “Tiền bối, hoa văn trên cửa là dạng gì?”

“Đường nét như này như này.” Lâm Tùy Ý thử miêu tả vài câu, thấy biểu cảm Liễu Nhân càng ngày càng mờ mịt, cậu biết mình đang nói lời vô dụng. Cậu không biết miêu tả như thế nào, Liễu Nhân không thể dựa vào đôi câu này để thu hoạch thông tin hữu ích.

Lâm Tùy Ý đành nhìn Lâu Lệ, hy vọng Lâu Lệ có thể hỗ trợ.

Lâu Lệ nhìn lại cậu, nói: “Mỗi người tưởng tượng khác nhau.” Ý là không tán đồng dùng ngôn ngữ miêu tả hoa văn.

“Tiền bối nói cũng đúng.” Liễu Nhân lại hỏi Lâm Tùy Ý: “Tiền bối có thể vẽ ra không? Trong phòng tôi có giấy bút.”

“Ờ.” Lâm Tùy Ý biết thừa kỹ năng vẽ tranh của mình, bản thân cậu không dám khen tặng. Nhưng cậu có thể khen tặng Lâu Lệ. Cậu từng xem Lâu Lệ viết chữ, nước chảy mây trôi, cũng từng xem Lâu Lệ vẽ bùa, vẩy mực thành mây phun nước hóa sương mù.

Nghĩ kỹ xảo vẽ tranh cũng sẽ không quá kém, cơ mà cậu không thể thay Lâu Lệ đồng ý, khó xử kéo dài âm ‘Ờ.

Lâu Lệ trầm mặc một chút. Tất nhiên anh nghe ra Lâm Tùy Ý khó xử, mở miệng: “Hoa văn phức tạp, vẽ không thể hiện đầy đủ.”

Liễu Nhân đang tiếc nuối, thì nghe thấy Lâu Lệ hỏi Lâm Tùy Ý: “Mang di động không?”

Được Lâu Lệ nhắc nhở, Lâm Tùy Ý nói với Liễu Nhân: “Có gì sáng sớm mai tôi sẽ tìm cách chụp ảnh.”

Bóng liễu hoa tươi một thôn làng, ảnh chụp là hình thức truyền đạt thông tin trực quan nhất. Liễu Nhân gật đầu đang muốn nói “Được”, giọng Liễu Kiệt đột ngột vang lên trong căn hộ.

Không phải kiểu la hét thảm thiết, mà là có ngôn ngữ.

“Mau mau mau… Ai đó mau tới đây!”

Liễu Nhân ngẩn người xoay người chạy ra bên ngoài, Lâm Tùy Ý ngẩng đầu nhìn về phía Lâu Lệ, hai người liếc nhau. Lâm Tùy Ý đi theo Liễu Nhân rời phòng, Lâu Lệ đi sau.

Giọng Liễu Kiệt làm tất cả mọi người chạy tới phòng chứa đồ. Lý Dịch đi tuốt đàng trước Liễu Nhân, không có thời gian hỏi vì sao Liễu Nhân đi ra từ phòng Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ, gân cổ gọi Liễu Kiệt trong phòng chứa đồ: “Sao đấy?!”

“Hoa!” Liễu Kiệt trả lời: “Hoa nở! Đờ mờ, có đồ vật.”

Lý Dịch nghe vậy vội vàng đi vào phòng, đẩy cửa mới phát hiện cừa bị khóa, đập hai phát lên cửa: “Mở cửa ra xem nào!”

Liễu Kiệt mở cửa, Lý Dịch và Liễu Nhân lập tức lách vào.

Diện tích phòng chứa đồ không lớn, có ba người ở bên trong, không gian còn lại cho Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ không nhiều lắm. Lâm Tùy Ý không cố chen vào trong, đứng ngoài cửa ngó xem.

Người cao, liếc mắt một cái liền thấy nụ hoa trồng trong thùng sơn đã nở.

Lâu Lệ nói trúng phóc, hoa nở tối nay.

Vì thế cậu quay đầu lại nhìn Lâu Lệ. Lâu Lệ không đứng gần, cách đám người một khoảng.

“Mau xem nhụy hoa.” Liễu Kiệt kích động giới thiệu với Lý Dịch và Liễu Nhân: “Hình dạng nhụy hoa tụ lại có phải giống giấu thứ gì đó bên trong không.”

Lâm Tùy Ý bị lời nói Liễu Kiệt hấp dẫn, một lần nữa quay đầu nhìn về phía hoa.

Hoa nở rộ, cánh hoa màu trắng bung xòe, lộ ra nhụy hoa ánh vàng rực rỡ. Lâm Tùy Ý đoán không sai, nụ hoa có màu vàng nhạt đúng là màu nhụy hoa xuyên thấu cánh hoa. Giờ phút này cánh hoa nở rộ, nhụy hoa không còn che đậy hoàn toàn lộ màu sắc trước mắt mọi người người.

Nghe thấy Liễu Kiệt nói nhụy hoa có hình dạng kỳ lạ, Lâm Tùy Ý đặt điểm chú ý ở nhụy hoa. Đa phần nhuỵ hoa dựng thẳng, nhưng hoa này không phải, nhụy hoa của nó giống như trạng thái nụ hoa, cánh hoa chụm lại cất giấu phần nhuỵ.

Lúc này nhụy hoa cũng chụm lại, như bao bọc cái gì đó.

Liễu Kiệt nói: “Có phải là chìa khóa không?”

Dứt lời hắn liền chạm vào.

Lý Dịch vội ngăn cản, ngay cả Lâm Tùy Ý cũng tiến lên một bước. Nhưng động tác Liễu Kiệt quá nhanh, ai cũng không ngờ Liễu Kiệt sẽ đột nhiên động thủ.

Lý Dịch không kịp ngăn cản, ngón tay Liễu Kiệt chạm vào nhụy hoa. Hắn lập tức hét thảm một tiếng.

“Á… Đau…”

Lý Dịch nắm cổ tay Liễu Kiệt, nổi giận mắng: “Mày con mẹ nó có thể cẩn thận một chút không, mày chán sống hả?”

Liễu Nhân vội vàng nói: “Liễu Kiệt! Em chảy máu!”

Lý Dịch vội giơ tay Liễu Kiệt xem xét. Liễu Kiệt chạm vào nhụy hoa bằng ngón trỏ, lòng bàn tay bị nhụy hoa cứa, miệng vết thương không lớn, khá giống bị ong mật chích, nhưng vẫn thấy máu, đầu ngón tay cũng chậm rãi sưng lên.

Liễu Nhân sốt ruột nói: “Không có độc chứ?”

Sắc mặt Liễu Kiệt hơi khó coi, đau đớn lẫn sợ hãi.

Lý Dịch nói: “Căn hộ này có nước, mau vào WC rửa miệng vết thương.”

Lý Dịch kéo Liễu Kiệt ra ngoài phòng chứa đồ, đi được hai bước thì bị Liễu Kiệt gạt ra.

Liễu Kiệt đương nhiên muốn Lý Dịch đi cùng mình, nhưng tầm nhìn thấy Lâm Tùy Ý đứng ở cửa. Khi canh hoa hắn cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, hỏi vài tiếng không ai đáp lại, Liễu Kiệt đoán chắc là Lâm Tùy Ý đùa dai trả thù mình.

Hắn không bị Lâm Tùy Ý gõ cửa hù dọa, không để Lâm Tùy Ý trả thù thành công, hiện tại ngón tay bị cứa một xíu mà đòi người đi cùng xử lý miệng vết thương, khác nào tạo cơ hội cho Lâm Tùy Ý chê cười!

Lý Dịch hỏi hắn: “Sao vậy?”

Liễu Kiệt nhìn Lâm Tùy Ý, gượng gạo nói: “Chỉ bị cứa một chút thôi, bao lớn rồi, em tự đi rửa miệng vết thương được.”

Lý Dịch: “Chắc chứ?”

Liễu Nhân thở dài nói: “Liễu Kiệt, tốt nhất đừng cậy mạnh.”

“Có gì mà không thể?” Liễu Kiệt cảm thấy Lý Dịch và Liễu Nhân làm mình xấu mặt, không phục lặp lại: “Em tự đi, đừng ai đi theo.”

Liễu Nhân muốn nói thêm, Lý Dịch ngăn Liễu Nhân, nói: “Hét rất to rất khỏe, phỏng chừng không bị gì đâu.”

Liễu Kiệt đi tới cửa, ngẩng đầu nhìn phía Lâm Tùy Ý, nói năng vô lễ: “Nhường đường hộ cái?”

Thật ra Lâm Tùy Ý đã nhường đường cho Liễu Kiệt ra vào. Cậu biết Liễu Kiệt đang kiếm chuyện, nhưng nể mặt Liễu Kiệt bị thương, cậu không muốn tranh luận vì một chuyện cỏn con, liền xích sang bên cạnh nhường đường.

Liễu Kiệt nghênh ngang rời đi.

Lâm Tùy Ý nhìn theo bóng dáng Liễu Kiệt, nhìn Liễu Kiệt đi vào toilet, nghe thấy tiếng nước ào ào. Lúc thu hồi tầm mắt, Lâm Tùy Ý chạm mắt Lâu Lệ.

Ánh mắt Lâu Lệ bình tĩnh như cũ, còn ánh mắt Lâm Tùy Ý nhiều thêm một chút phức tạp.

Đêm nay cậu và Lâu Lệ trò chuyện rất nhiều. Cậu bị Lâu Lệ dạy bảo ‘Một mình vào mộng giải mộng đạt hiệu suất cao hơn cùng người khác, bởi vì ngu xuẩn sẽ làm liên lụy tiến độ’, rồi bị Lâu Lệ chất vấn ‘dựa vào cái gì nên nhắc nhở người khác, dựa vào cái gì phụ trách mạng sống người khác’, cho tới Nguyên Ý sơn nhân đã quy ẩn.

Lâm Tùy Ý nhớ rõ mỗi một câu Lâu Lệ nói, trong đó Lâu Lệ nói một câu… Cậu ta sẽ không xảy ra chuyện vì tiếng đập cửa.

Lúc ấy Lâm Tùy Ý không nghĩ nhiều, cho rằng Lâu Lệ nói lời này ý là Liễu Kiệt sẽ không mở cửa khi nghe thấy tiếng gõ cửa, nên Liễu Kiệt sẽ không xảy ra chuyện.

Hiện tại nghĩ lại, Lâm Tùy Ý mới chậm chạp phát hiện, cậu đã hiểu lầm ý Lâu Lệ. Lời Lâu Lệ mang ẩn ý khác… Liễu Kiệt sẽ xảy ra chuyện, nhưng không phải bởi vì tiếng gõ cửa, cho nên Lâm Tùy Ý không cần nhắc nhở Liễu Kiệt về tiếng gõ cửa, có hay không cũng không quan trọng.

Như thể sớm đã đoán trước được tương lai, ngữ khí trần thuật chắc nịch.

Tương lai phát triển giống y như Lâu Lệ dự đoán. Liễu Kiệt không xảy ra chuyện vì tiếng gõ cửa, mà là đụng vào nhụy hoa.

Có lẽ trừ tiên tri thì không ai có thể đoán chuẩn tương lai đến vậy.

Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ, Lâu Lệ vẫn giữ thái độ bình tĩnh.

Lâu Lệ còn nói, tối nay hoa nở, hoa chính là điềm báo.

Lúc ấy Lâm Tùy Ý là cảm thấy thiếu logic nhân quả, nhưng nếu Lâu Lệ là tiên tri, còn cần gì logic nhân quả.

Nháy mắt, trong đầu cậu hiện lên rất nhiều hình ảnh: Trong mộng Ứng Triều Hà, Lâu Lệ cho cậu túi thơm giúp ngủ ngon; trước khi vào mộng Ngô A Vĩ, cậu mang theo không ít đồ ăn, nhưng Lâu Lệ không đồng ý cho cậu mang vào, phàm là đồ ăn mang theo vào mộng, cậu sẽ bị quy tắc ‘Xã Bà đói bụng’ giết chết vào đêm đầu tiên. Lúc ấy Lâu Lệ giải thích là… Nếu đồ vật cậu mang theo xung đột với giấc mơ, gây sự chú ý, người thứ nhất hung thần tìm tới sẽ là cậu.

Tới mộng âm hôn, Lâm Tùy Ý mang theo đồ ăn, Lâu Lệ lại không nói gì.

Mộng âm hôn là mộng trong mộng, so với mộng chìm thuyền của Ngô A Vĩ còn hung hơn, Lâu Lệ lại cho phép cậu mang đồ ăn vào mộng.

Là vì tin tưởng cậu có biện pháp không bị hung thần theo dõi, hay là vì trong mộng âm hôn, người mang đồ ăn sẽ không bỏ mạng.

Lâm Tùy Ý ngơ ngẩn khó hiểu nhìn về phía Lâu Lệ, Lâu Lệ nhắc nhở: “Có người nói chuyện với cậu.”

Là Lý Dịch xin lỗi thay Liễu Kiệt, Lâm Tùy Ý áp xuống nỗi lòng, nhìn Lâu Lệ xoay người trở về căn phòng nhỏ hẹp.

Lâm Tùy Ý nói: “Không sao, tôi không so đo với trẻ con.”

Lý Dịch nhìn bóng lưng Lâu Lệ, rốt cuộc nhụy hoa bao bọc cái gì, dưới tình huống Liễu Kiệt đã bị cứa không dám tùy tiện đụng vào. Hắn vốn định nhờ vả Lâu Lệ đoán xem có phải nhụy hoa bao bọc chìa khóa không, nhưng Lâu Lệ đã xoay người đi mất.

“Tiền bối…” Lý Dịch mở miệng, muốn Lâm Tùy Ý giữ anh lại.

Lâm Tùy Ý nói: “Chắc là anh ấy mệt mỏi.”

Lý Dịch không tiện nói nữa.

Lâm Tùy Ý nhịn không được quay đầu, vừa lúc thấy Lâu Lệ đóng cửa.

Lâu Lệ không cảm thấy hứng thú với việc nhụy hoa có bao bọc chìa khóa hay không. Rõ ràng đây là manh mối quan trọng nhất thai mộng.

Dường như Lâu Lệ vẫn luôn không ham thích tìm manh mối trong mộng, nhưng manh mối anh tìm được đều là quan trọng nhất, đều là lúc Lâm Tùy Ý không phát hiện được manh mối.

Nhất thời, Lâm Tùy Ý không biết những manh mối mấu chốt giải mộng là Lâu Lệ tìm được, hay là Lâu Lệ đã biết sẵn từ đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.