Nói thì nói như vậy, hai người họ không thể lập tức đi tới căn phòng cuối hành lang.
Bởi vì hiện tại cuối hàng lang vẫn là vách tường trơn bóng.
Bánh bao vẫn luôn đi theo giúp đỡ rất nhiều bị bọn họ để lại sân nhỏ. Không biết có phải do nhiệm vụ đã hoàn thành hay không, Bánh bao tuy luyến tiếc cọ cọ quanh chân Voldemort cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm lại trên bãi cỏ vừa phơi nắng vừa ngủ gật.
Ngược lại, Harry lại nhìn Bánh bao, có chút không nỡ, tuy con mèo ngốc này thường thường cào cậu đau điếng nhưng dọc đường vẫn luôn ôm nó, Harry đã coi nó như đồng bọn tạm thời.
Nhưng cậu cũng rõ ràng, cứ mang theo con mèo này sẽ không có lợi, nó ngược lại có thể cản trở hành động của bọn họ.
Hai người tuy không có cách nào vào được cửa ngầm cuối hành lang nhưng bọn họ lại dùng chìa khóa có được ở guồng nước trong sân mở ra được căn phòng cuối cùng ở tầng 1. Nơi này thoạt nhìn vẫn là một phòng chứa đồ nhưng lại khác biệt với căn phòng lộn xộn trên tầng 2, cũng không giống căn phòng có mũi tên to đùng đã hãm hại họ một vố đau.
Mấy căn phòng kia giống nơi chứa đồ để làm thí nghiệm, còn căn phòng này, mới vừa đi vào đã bị mùi rượu nồng nặc đập thẳng vào mặt, thiếu chút nữa làm Harry không tiếp xúc nhiều với rượu ngất luôn tại chỗ.
“Ôi trời đất ơi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-me-du-hi/2836879/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.