Harry ngồi dưới đất thở hổn hển một lát, Voldemort thuận tay ném cho cậu vài cái “Scourgify!”, giúp cậu vệ sinh khô ráo quần áo bị rượu thấm ướt.
Đầu cũng không còn đau nhức, phỏng chừng là do hệ thống, Harry cảm thấy tác dụng của cồn trong cơ thể chậm rãi biến mất. Cậu lắc lắc đầu, quay sang Voldemort sau khi vất cho mình vài chú ngữ thì đang nhìn chằm chằm cánh cửa.
Đó là một cánh cửa gỗ phổ thông.
Có ánh sáng mỏng manh sau khe cửa lọt ra.
“Trước nghỉ ngơi một lát đã.”
Voldemort ngăn lại Harry đang giãy dụa muốn đứng lên đi tiếp.
Hắn biến ra cho mình một cái ghế dựa, ngồi xuống.
Do dự vài giây, lại biến cho sư tử nhỏ đang ngồi thở dốc trên mặt đất một cái đệm.
Tiếp đó, hắn nhận được một ánh mắt thụ sủng nhược kinh, làm cho hắn có một loại ý tưởng muốn đem chú ngữ vừa thi triển thu hồi lại. Nhưng tiếp đó, Harry lại mỉm cười nói “Cám ơn!”, Voldemort lại nói với mình, bây giờ còn đang phải mượn sức Cậu bé cứu thế, cư xử thân tình cũng là một trong những kế sách của hắn.
Harry nào biết trong đầu Voldemort chỉ nháy mắt đã nghĩ được nhiều thứ như vậy, chỉ là sau một thoáng kinh ngạc liền thản nhiên tỏ vẻ cảm tạ của mình.
Có lẽ một ngày nào đó, đến một chút kinh ngạc này cũng sẽ biến mất…
Harry ngồi trên đệm lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-me-du-hi/2836874/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.