“Muốn biết bí mật của ta sao?
Vậy làm ta sống lại đi.”
Trên tờ giấy trắng là hai câu viết bằng loại chữ bé tẹo. Nét chữ vặn vẹo, không nhiều lắm, lại làm cho người ta có cảm giác líu nhíu, giống như một dúm kiến bị nghiền chết.
Harry nhìn thoáng qua tờ giấy, liền ném trả Voldemort.
Cậu chà xát cánh tay mình, cảm thấy hệ thống thật sự rất không có phúc đức, còn không bằng để cậu say rượu tiếp, coi như hết thảy chỗ này là ảo giác còn hơn.
“Ngươi cảm thấy “sống lại” là ý gì?”
“Tìm pin, lắp vào chỗ trống.”
Harry đáp, nhìn biểu tình của Voldemort, hiểu được đáp án của hai người lần này trùng nhau.
“Nhưng mà chỗ này có pin gì đâu…” Harry nói thầm, nhìn quanh gian phòng một lượt, cảm thấy bản thân rất không muốn đi điều tra gì gì đó ở đây.
Căn phòng này rất lớn, không có cửa sổ. Ngoài con rối giả người Ivy cùng ghế đu ra còn có hai cái sô pha, một bàn trà ở phía đối diện. Vào sâu một chút là lò sưởi âm tường, bên trong còn treo một cái nồi, củi lửa rừng rực không biết đang đun cái gì. Góc bên phải lò sưởi đặt một cây thông Noel phủ đầy mạng nhện cùng tro bụi, dưới gốc là một ít hộp quà lộn xộn.
Những thứ vốn có thể khiến người ta vui vẻ giờ phút này lại phủ một lớp bụi dày màu xanh thẫm giống như sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-me-du-hi/2836872/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.