Nam nhân tóc đen mắt đen cong môi nhìn về phía hiệu trưởng Hogwarts, chờ đợi câu trả lời.
Dumbledore sờ sờ râu, ánh mắt màu lam lại lóe lên một chút, lúc này mới mỉm cười nói, “Giáo sư Taylor, thầy đương nhiên là có quyền này. Giáo sư cùng học sinh có thể giao lưu như bạn bè, đây là chuyện nhà trường luôn khuyến khích. Có lẽ, trong buổi trà chiều, hai người còn có thể thử một ít sản phẩm mới của tiệm Công Tước Mật, tỷ như socola ếch vị chanh mù tạt mới ra.”
“Tôi không thích đồ ngọt nhưng nếu Harry thích thì tôi có thể chuẩn bị cho trò ấy một ít.” Hồn Voldemort, da Rex Taylor tiếp tục mỉm cười, che giấu khóe miệng thoáng run rẩy và cảm giác bụng dạ quay cuồng khi nghe Dumbledore nhắc tới đồ ngọt.
“Thật đáng tiếc,” Cụ Dumbledore dùng giọng điệu tiếc nuối nói, “Chẳng qua nếu đã là mời Harry thì thầy cũng nên hỏi qua ý kiến của trò ấy trước nhé.”
“Đương nhiên,” Voldemort quay đầu nhìn Harry, sắc mặt không đổi nhưng cậu có thể nhìn ra uy hiếp trong mắt hắn.
Hắn rất phong độ đưa ra lời mời với Harry.
Bị hai người một câu “Harry”, hai câu “Harry” làm Cậu bé cứu thế cảm thấy chóng mặt, chắc là bởi đã phát hiện ra thân phận thật của vị giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới đến, nhìn hai người họ nói chuyện, cậu luôn có cảm giác sai sai.
Rõ ràng vừa mới còn bị vây trong cảm giác như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-me-du-hi/2836838/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.