Một cảm giác lạnh buốt lướt nhanh từ ngón chân đến đầu Thomas khi nó rơi vào Lỗ sầu, như thể nó đang xuyên qua một làn nước đóng băng. Không gian xung quanh tối đi hẳn trong khi hai bàn chân Thomas chạm vào một cái bề mặt trơn láng, rồi trượt đi. Thomas ngã ngửa vào hai cánh tay của Teresa. Chuck và con bé cùng nhau giữ cho Thomas đứng thẳng. May mà mũi thương của Thomas không đâm phải đứa nào.
Lỗ sầu có lẽ đã tối như hũ nút nếu như không có luồng ánh sáng từ ngọn đèn pin của Teresa xuyên qua màn đêm. Khi đã xác định được phương hướng, Thomas nhận ra ba đứa đang đứng trong một căn phòng bằng đá hình trụ, cao khoảng ba mét. Cách vách tường ẩm ướt, bao phủ bởi một lớp dầu bẩn thỉu. Trước mặt chúng là một hành lang kéo dài hàng chục mét, mất hút vào bóng tối. Thomas ngó lên cái lỗ mà chúng đã rơi qua. Nhìn nó giống như một ô cửa sổ vuông mở ra một không gian hun hút, không trăng sao.
- Mấy cái máy tính nằm ở đằng kia. - Teresa nói, làm Thomas chú ý.
Sâu trong hành lang khoảng vài mét, Teresa chiếu đèn pin vào một màn hình nhỏ vuông vắn, đang phát ra một thứ ánh sáng xanh lá cây mờ mờ. Bên dưới nó là một bàn phím gắn vào tường, nhô ra vừa đủ để cho một người nào đó có thể đứng gõ một cách thuận tiện. Nó đây rồi, đã sẵn sàng cho việc nhập mật mã. Thomas cảm thấy chuyện này tỏ ra dễ dàng và thuận lợi đến mức không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-ma-me-cung/2726046/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.