Thomas trân trối nhìn vào chỗ Minho vừa khuất dạng. Bỗng nhiên nó cảm thấy không ưa thằng bé này chút xíu nào. Minho là một Tầm đạo sinh nhiều kinh nghiệm. Còn Thomas chỉ là một đứa mới đến Trảng được vài ngày và vào Mê cung được vài phút. Vậy mà Minho lại chính là đứa bỏ bạn bè để tự cứu mình, ngay khi vừa thấy dấu hiệu rắc rối đầu tiên. Sao nó có thể bỏ mình lại như thế này? Thomas nghĩ ngợi. Sao nó có thể làm vậy được?
Những tiếng động càng lúc càng to dần. Tiếng động cơ rì rì chen lẫn với tiếng loảng xoảng, giống như âm thanh trong một nhà máy cũ kỹ và ghê rợn. Rồi từ đâu bốc lên mùi dầu khét. Thomas chỉ có thể đoán ra điều đang đến. Nó đã từng nhìn thấy một con Nhím sầu, nhưng chỉ là loáng thoáng qua một khung cửa sổ đầy bụi bẩn. Bọn chúng sẽ làm gì nó đây? Chuyện này sẽ kéo dài bao lâu?
Thôi đi, Thomas tự nhủ. Nó cần phải chấm dứt việc phí phạm thời gian ngồi đợi bọn Nhím sầu tới kết liễu mình. Nó quay lại nhìn Alby lúc này vẫn đang tựa người vào bức tường đá giống như một đống đen hù. Thomas quỳ xuống đưa tay lên cổ Alby tìm mạch. Có một chút động tĩnh ở đó. Nó úp tai vào ngực Alby giống như Minho đã làm. Bùm bụp, bùm bụp, bùm bụp.
Còn sống.
Thomas nhổm người đứng dậy, đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán. Chỉ trong vòng vài giây đó, nó đã nhận ra nhiều điều về bản thân mình. Về Thomas trước đây.
Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-ma-me-cung/2725972/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.