Trong nhiều giây, Thomas tưởng như toàn bộ mọi thứ đã đông cứng lại. Một sự im lặng chết chóc nối tiếp sau tiếng đóng cổng kinh thiên động địa, trong khi trên đầu màn đêm đã phủ kín, như thể mặt trời vì quá sợ những thứ ẩn nấp trong Mê cung nên trốn mất tiêu. Trong khi đêm tối ập xuống, các bức tường vĩ đại dường như đã trở thành những tấm bia mộ đồ sộ nhô lên giữa một bãi tha ma đầy cỏ dại của người khổng lồ.
Thomas tựa người vào lớp đá sần sùi, không thể tin nổi chuyện mình vừa mới làm và kinh hoàng nghĩ đến những hậu quả mà hành động đó có thể mang lại.
Một tiếng kêu của Alby ở phía trước làm Thomas choàng tỉnh. Minho đang rên lên. Thomas vội nhấc người khỏi bức tường và chạy tới chỗ hai thằng bé.
Minho cuối cùng cũng đứng dậy được, nhưng trông mà phát khiếp, dù là trong ánh sáng nhá nhem: mồ hôi nhễ nhại, người ngợm bẩn thỉu, đầy vết trầy trụa. Alby nằm dưới đất trông còn ghê rợn hơn, áo quần rách bươm, hai cánh tay đầy vết cắt và cào xước. Thomas rùng mình. Có phải Alby đã bị Nhím sầu tấn công hay không đây?
- Nè Đầu xanh. - Minho nói. - Nếu cậu tưởng là ta đây anh hùng lắm khi ra ngoài này, thì nghe cho rõ nè: Cậu là cái thằng mặt dẹp đầu bã nhất từng có trên đời. Bây giờ cậu cũng tiêu đời như tụi tôi rồi.
Thomas thấy nóng mặt, nó những tưởng sẽ được nhận một lời biết ơn.
- Tôi không thể ngồi đó mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-ma-me-cung/2725970/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.