"Là em nghe lầm hay là hiểu sai điều gì nhỉ, chị vừa nói là trong thân thể Y Y còn có một người nữa sao?" Tối mùa hạ, làm người ta nóng đến không thở nổi, nhưng Dương Tước Tước lại bất giác mà run run người.
"Không sai, cô hiểu đúng ý rồi đó, bây giờ nói nhiều cũng vô dụng, chờ sau khi cô gặp trực tiếp rồi sẽ biết ngay, phải chính mắt thấy tai nghe mới tin được". Tuân Du Linh đang muốn lấy xe đạp trên hành lang, lại nhớ đến xe đạp cũng chỉ có thể chở được hai người, rồi lại thụt tay về lại trong túi.
"Tiểu Dương, cho nên bây giờ chúng ta đi gì đến trường cô đây?" Tuân Du Linh cười tủm tỉm hỏi.
Kê Hân Tích nhìn một loạt các biến hóa trong hành vi của Tuân Du Linh, cô cũng không hé răng câu nào, bây giờ cô cũng chỉ là người giúp việc cho Tuân Du Linh, bà chủ nói gì làm gì cô cứ vờ như không thấy là được.
"à à, giờ này cũng không còn xe buýt nữa, bây giờ tôi đặt xe chở chúng ta đến đó." Dương Tước Tước lấy điện thoại ra lướt lướt vài cái, rồi giơ đến trước mặt hai người, ý nói đã đặt xe rồi.
Trong lúc đợi xe đến, Tuân Du Linh xoay người nói với Kê Hân Tích: "Thể chất của cô đoán chừng tôi sẽ không thể thay đổi được, dù sao cô cũng phải sớm tập làm quen, kỳ thực mấy thứ đó cũng không đáng sợ đến thế, đều là bắt nạt kẻ yếu thôi, chỉ cần cô mạnh hơn bọn chúng, thì bọn chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-linh-luc/3391032/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.