Cô ở lại Thượng Hải thêm hai tuần nữa, tình hình của Nguyễn Chính Đông lúc tốt lúc xấu, vì bệnh tình tiếp tục xấu đi, không thể không dùng thuốc giảm đau với số lượng lớn, rất nhiều lúc anh đều ngủ hôn mê.
Bác sỹ cũng không có biện pháp gì nhiều, bệnh viện này có bác sỹ ngoại khoa chuyên về gan xuất sắc nhất cả nước, nhưng cũng chỉ có thể cố hết sức. Bởi vì là ung thư gan giai đoạn cuối, giới y học toàn thế giới cũng bó tay không có cách nào.
Chỉ có thể dùng thuốc giảm đau để giảm nhẹ sự đau đớn.
Giai Kỳ đi thăm anh, nhẹ nhàng ở lại trong phòng bệnh, Giang Tây âm thầm rời đi, còn cô cũng chỉ ngồi đó, yên lặng nhìn giường bệnh, nhìn dáng vẻ anh đang ngủ.
Thỉnh thoảng anh tỉnh dậy, sự đau đớn dữ dội làm cho trán anh đầy mồ hôi, nhưng nhìn thấy cô vẫn cứ mỉm cười: “Em đi đi có được không?”
Cô biết anh không muốn để cho cô thấy, do đó luôn gật đầu, âm thầm rời đi.
Anh luôn bảo cô đi đi, nhưng cô thật sự không nỡ, cho dù ở lại thêm một ngày cũng tốt.
Anh lại cứ bảo cô rời đi.
Cô chịu đựng từng ngày, bởi vì mỗi phút, mỗi giây, đều đau khổ như thế, đều đáng quý như thế.
Lần cuối cùng cô đến bệnh viện thăm anh, tinh thần anh thật sự không tồi, rất hiếm khi xuống giường đi lại được một lúc.
Anh đã rất gầy rất gầy, thể trọng giảm đi, yếu ớt dựa vào ăn uống bằng ống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-ky-nhu-mong/2972620/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.