9.
“Trần Giai, anh đi thăm phòng em một chút, được không?”
Cố Tiêu bỗng đề nghị vào phòng tôi, tôi như thở phào, cảnh tượng vừa rồi ngột ngạt vô cùng.
Nhà tôi là kiểu nhà tự xây ở nông thôn, có hai tầng.
Tôi đưa anh ta lên tầng hai.
Anh ta im lặng theo sau tôi.
Anh ta càng ít nói, tôi lại càng không yên tâm hơn.
Đến phòng tôi rồi, anh ta ngắm nghía những món đồ chơi tôi chơi hồi nhỏ, toàn thân toát lên khí chất bức người: “Em không có gì muốn nói với anh à?”
“Nói gì cơ?” Tôi bồn chồn ngồi trên giường.
“Thoải mái đi, em nói gì cũng được.” Không nhìn ra được cảm xúc trong anh ta.
Tôi không nắm bắt được, thứ cảm giác phải chờ đợi “phán quyết” này chẳng vui chút nào.
“Anh thấy cả rồi, còn muốn tôi nói gì nữa?” Tôi lẩm bẩm.
Anh ta chợt quay lại, nghiêm túc nhìn tôi từ trên cao xuống: “Nhất định phải nghe được em nói.”
Anh ta dừng lại một chút:
“Nói xem tại sao em biết cha anh từ lâu nhưng vẫn vờ như không biết.”
“Nói xem tại sao lại chọn anh.”
“Nói cho anh lý do em lựa chọn đứa bé này.”
…
Những lời của anh ta khiến đầu tôi trống rỗng, một chữ cũng không nảy ra được.
Tôi nhớ lại việc chia tay anh ta vào sáu năm trước.
Khi ấy, em tôi mắc bệnh, cha tôi đến bệnh viện mấy ngày mới lấy được số khám của một chuyên gia.
Tôi và mẹ cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-giai-co-mot-mai-nha/2937103/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.