8
Đến một giờ sáng, cuối cùng mọi người quyết định ra về.
Vu Điềm uống rất say, hai má ửng hồng, khom người dựa vào người Cố Sách.
Trời sắp mưa.
Tôi chạm vào đầu gối lạnh cóng của mình, chẳng trách nó lại bắt đầu đau.
Cố Sách phát hiện tư thế đi của tôi có chút kỳ lạ, liền dừng lại, quay đầu nhìn tôi: “Chân cô sao vậy?”
Tôi cụp mắt xuống, vô thức nắm chặt ngón tay: "Mấy năm trước tôi bị đá làm bị thương, để lại di chứng."
"Động đất?" Anh ấy rất nhạy bén.
Tôi im lặng không trả lời.
Anh ấy khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói: “Tôi nghe Điềm Điềm nói cô không hài lòng với công việc trước đây, hai ngày nay gặp phải một số chuyện nên tâm trạng không tốt, nếu muốn, tôi có thể thu xếp cho cô làm việc trong công ty của bạn tôi."
Tôi ngước lên nhìn anh ấy, nhất thời bối rối.
Rõ ràng là anh ấy gây ra mọi chuyện.
Làm thế nào mà anh ấy có thể làm ra vẻ đạo mạo nói điều này với tôi như vậy?
Như thể ban cho một sự ưu ái nào đó.
Vu Điềm được mẹ nuông chiều từ nhỏ, cô ta ở chỗ làm chịu uất ức, về nhà không chịu ăn, tôi không nỡ nên nói với cô ta vài câu, cô ta đóng sầm cửa lại và rời đi.
Lúc đó vẫn chưa muộn và việc gặp phải những nhân tố mất kiểm soát như say rượu là điều tôi không mong muốn.
Tại sao lại đến tìm tôi chịu tội?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-cuu/2937244/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.