9
Tôi không thể sử dụng lực ở chân trái của mình, nên đã vô tình ngã xuống khi đỡ Vu Điềm ra khỏi xe.
Cô ta khịt mũi và dùng cánh tay đập vào mép cửa xe, gây ra một vết đỏ lớn.
Tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất và kiểm tra cánh tay của cô ta.
Cố Sách sẽ cảm thấy tồi tệ khi nhìn thấy nó vào ngày mai...
Ý nghĩ này nảy ra trong đầu tôi.
Tôi vỗ vỗ vào mặt cô ta để đánh thức cô ta, giúp cô ta vào thang máy.
Dọn dẹp cho em gái xong, tôi thả mình xuống tấm thảm trong phòng khách, phải mất một lúc lâu tôi mới nhớ ra mình nên đi tắm.
Tôi đứng dậy trên bàn cà phê, mới đi được vài bước, màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, trên đó hiện một dãy số.
Là Cố Sách.
Tôi đưa tay cầm điện thoại lên, do dự vài giây mới bấm nghe.
“Tôi là Cố Sách.” Giọng nói ở đầu dây bên kia khiến tôi nhất thời sững sờ.
"……Ừm."
"Cô về nhà chưa?"
"Về rồi."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng vải cọ vào nhau, chắc là anh ấy đang mặc quần áo vào: "Cô ấy nôn ra chưa?"
"Chưa."
"Ngủ rồi sao?"
"Phải."
“Ồ.” Hình như anh ấy khẽ cười khúc khích, tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nhướng mày và khoé mắt anh ấy: “Vậy tôi cúp máy đây.”
“Đúng rồi.” Anh ấy đột nhiên nói: “Tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng kỳ thật đã sớm nghe nói qua về cô.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-cuu/2937243/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.