20
Khi tôi về đến nhà, Vu Điềm đã trở lại.
Tôi hiểu cô ta rất rõ, khi cô ta nhìn thấy tôi và Cố Sách cùng bước vào cửa, các cơ trên mặt và cơ thể cô ta lập tức căng lên.
Cô ta rất nhanh thả lỏng, nhẹ nhàng hỏi, mang theo vài phần nghi hoặc hỏi thăm: "Hai người đi đâu vậy?"
Tôi giơ bàn tay quấn băng gạc lên, ngữ khí vô cùng bình tĩnh nói: "Cố tổng muốn ở nhà đợi cô, nhưng tay tôi bị thương khi thái thịt, nên anh ấy đưa tôi đến bệnh viện."
Vu Điềm nghiêng người về phía trước quan tâm: "Nghiêm trọng không?"
Tôi bỏ tay xuống: "Chỉ là bị thương ngoài da một chút thôi. Là do mấy lần trước bị đám côn đồ trong hẻm tát cho một cái, tai của tôi hình như cũng bị ảnh hưởng một chút. Lúc nào cũng bị ù. Tôi quên mất lúc nãy ở trong bệnh viện không kiểm tra."
Tôi vừa dứt lời, biểu cảm của Vu Điềm và Cố Sách trở nên kỳ lạ.
“Anh sẽ đưa em đến đó lần nữa.” Anh nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi lắc đầu: “Quay lại tôi tự mình đi.”
Cố Sách cau mày, còn muốn nói gì nữa, Vu Điềm đã nắm lấy bàn tay không bị thương của tôi: "Em đi với chị, chuyện về tai không phải chuyện nhỏ."
Tôi gật đầu: "Được."
“Nhân tiện.” Vẻ mặt cô ta đột nhiên trở nên ngại ngùng: “Chị, em muốn chuyển ra ngoài ở cùng Cố Sách.”
Tôi cảm thấy hơi thở của Cố Sách ngưng trệ bên cạnh mình.
“Em đã bàn bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-cuu/2937232/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.