21 - 2
Đêm đó, có tiếng gõ cửa nhà tôi.
Lúc đó là hai giờ ba mươi phút sáng.
Tôi nhìn xuyên qua mắt mèo thì thấy Cố Sách đang đứng ngoài cửa, nên tôi mở cửa.
Anh ấy uống say rồi.
Còn khá say, anh ấy đang chật vật dùng một tay chống cửa.
Tôi nói: “Vu Điềm đã dọn ra ngoài rồi, anh đi nhầm chỗ rồi.”
Anh như không nghe thấy, dùng ánh mắt say rượu nhìn tôi, vươn tay nắm lấy tay tôi: “Em không biết anh trốn ở đâu sao… sao không tới tìm anh?”
Tôi sững sờ, không rút tay lại. truyentop.net
Sau khi suy nghĩ, vẫn dùng lực rút mạnh ra.
“Tôi không biết.” Tôi thành thật nhìn anh ấy: “Làm sao tôi biết được chứ?”
Anh thì thầm một chuỗi địa chỉ.
Ồ, ra là ở đó.
Khi đó, chúng tôi bị ép ở đó và hỗ trợ lẫn nhau trong tám ngày sáu giờ, sau đó, nó được xây dựng lại sau thảm họa và trở thành một quán cà phê.
Trong ba tháng liên tục, tôi đến đó và đợi ba tiếng mỗi ngày, từ chiều đến tối, tự hỏi liệu Lâm Sách có quay lại đây tìm tôi khi thấy điện thoại không kết nối hay không.
Khi đó, chân tôi chưa lành hẳn, ngồi và đứng lâu không thuận lợi cho việc liền xương và vết thương. Huống chi, lúc đó tôi còn phải đi tìm mẹ, chỉ cần không thấy xác thì vẫn luôn có một tia hy vọng.
Tôi không còn lựa chọn nào khác, vì vậy tôi lấy một tấm bảng gỗ và viết thông tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-cuu/2937231/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.