Thập Dương bị đuổi xuống núi rồi.
Nếu hắn còn ở đấy, sớm hay muộn Thanh Thanh sẽ phát điên.
Hôi Lô suy nghĩ thật lâu.
Hắn ta có thể không cần mượn máu Thập Dương trợ giúp tu luyện, có thể không báo thù thay Hoàng Nham, có thể làm kẻ thất bại, nhu nhược từ đầu đến đuôi.
Thứ đã mất đi sẽ không quay lại, nhưng thứ đang có thì nên quý trọng gấp đôi.
Vì muội tử, Hôi Lô cảm thấy nên đi tìm Thập Dương nói chuyện rõ ràng.
Đều nói rắn chuột một ổ, năm đó Đông Bắc ngũ tiên bọn hắn kết nghĩa ở Bất Hàm sơn, quan hệ của Hôi Lô và Thanh Thanh cũng là tốt nhất.
Hoàng Nham lão đại, Hôi Lô thứ hai*, Thanh Thanh thứ ba, phía sau còn có lão tứ Xích Tẫn và lão ngũ Bạch Nguyệt.
Nhiều năm như vậy, mọi người đều có tiền đồ riêng, chẳng còn liên lạc từ lâu, chỉ có hắn ta và Thanh Thanh vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau.
Tính cách của hắn ta luôn cẩn thận, nhát gan, nếu không phải Thanh Thanh cố ý muốn báo thù, hắn ta cũng không muốn mạo hiểm lớn như thế.
Lý Do Hỉ có thể không đến là tốt nhất, nhiều một việc không bằng bớt một việc.
Bây giờ tốt nhất là có thể khuyên được Thập Dương chủ động rời đi.
Hôi Lô nói: “Ở chung đoạn thời gian này, chúng ta cũng nhận ân huệ của ngươi, bất kể việc trước đây là đúng hay sai, là đen hay trắng, hãy xóa bỏ tất cả thôi.
Hy vọng ngươi có thể rời đi, ngươi cũng thấy tình trạng hiện nay của muội tử nhà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-cuu-dai-ma-vuong-bi-chat-xac/873758/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.