Bên cạnh Hoài Thủy, hang động nào đó trên Đồng Âm sơn.
Cửa hang có thêm một cái nồi to, Thập Dương đang dạy Thanh Thanh nấu cơm.
“Ngươi không thể xào thế này được, phải cho dầu trước, rồi mới cho thịt vào.
Còn chỗ rau này đã rửa sạch chưa đấy hả?”
Một tay Thanh Thanh cầm xẻng đảo thức ăn, một tay khác xoa cái eo đau nhức, tức giận nói: “Ngươi lắm lời thế? Nếu không tự ngươi làm đi!”
Thập Dương thở dài, nói lời thấm thía: “Ngươi thế này thì sau sao mà gả đi được! Ta đây không phải đang dạy ngươi à?” Nói xong hắn lắc đầu đi mất, quay ra chỗ cái võng trong rừng cây mà Hôi Lô mắc cho hắn: “Làm xong thì gọi ta.”
Thanh Thanh luống cuống tay chân, nàng ta sống mấy trăm năm nay còn chưa từng chật vật như thế bao giờ.
Nàng ta vừa quăng lá rau còn dính bùn vào nồi, vừa lẩm bẩm: “Ta gả hay không gả được cần ngươi lo chắc! Ai cần ngươi lo! Hừ!”
Sau một trận binh hoảng mã loạn, cuối cùng cũng cho ra được một nồi canh rau xanh đen xì xì, bên trong còn nổi mấy miếng thịt mỡ béo núc ních, thậm chí còn có một con ruồi không biết lẫn vào từ đâu.
Nàng ta múc ra một bát đưa cho Thập Dương, một đôi mắt phượng chột dạ đảo quanh: “Này, cho ngươi ăn.”
Thập Dương chỉ nhìn một cái, không nhận, hắn thở dài một hơi: “Đây là đồ cho người ăn hay sao? Ngươi thế này làm ta quá thất vọng rồi! Ta đã dạy ngươi mấy ngày liền, sao vẫn còn làm ra cái dạng này chứ!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-cuu-dai-ma-vuong-bi-chat-xac/873756/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.