Bách Lý Minh Minh đứng trên bờ đợi rõ lâu, đợi cho đến tận khi trăng treo đầu cành liễu mới thấy một cái đầu thò ra khỏi mặt nước, là Lý Do Hỉ.
Lý Do Hỉ ở mép nước vẫy tay về phía hắn, dưới ánh trăng chiếu rọi, cổ tay nàng trong suốt quỷ mị như nước, con ngươi cũng lấp lánh ánh nước.
Bách Lý Minh Minh lật tay nắm chuôi kiếm ở sau lưng, vẻ mặt cảnh giác nhìn nàng: “Không phải cô đã chết rồi đấy chứ? Cô là quỷ à?”
Lý Do Hỉ liếc trắng mắt: “Quỷ cái đầu nhị đại gia nhà cậu, còn không nhanh qua đây cho tôi!”
Bách Lý Minh Minh ngồi xổm sát mặt nước, Lý Do Hỉ ra hiệu cho hắn mở lòng bàn tay, nàng thả một miếng sắt gỉ loang lổ vào tay hắn: “Đây chính là món đồ có thể giải bách độc, cậu nhanh đi về thả nó xuống giếng là được rồi.”
Bách Lý Minh Minh nửa tin nửa ngờ: “Rõ ràng đây chỉ là một miếng sắt vụn… Cô không bị lừa đấy chứ hả?”
Lý Do Hỉ vắt mái tóc dài ướt sũng, thở dài: “Mặc dù tôi cũng không tin, nhưng mà Hà…..
chính vị đại nhân kia cho tôi, chắc vị ấy không lừa tôi đâu.
Cậu mang về đi, thả vào giếng là có thể giải được độc trong nước rồi, lại lấy nước đó để uống thì sẽ khỏi bệnh.
Việc này không nên chậm trễ, nhanh đi đi.
Đi sớm chút thì cũng có thể cứu được thêm mấy người.”
Bách Lý Minh Minh nói: “Thế cô thì sao, cô không theo tôi về à?”
Lý Do Hỉ đã bơi ra xa: “Tôi cầm đồ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-cuu-dai-ma-vuong-bi-chat-xac/873755/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.