Đại địa đã từng xảy ra hai đợt mưa to, đại địa bị hồng thủy mãnh liệt bao phủ lan tràn, lúc ấy thiên địa đều một màu đen ngòm, rất nhiều thôn dân đã ly thế.
Bất quá đó đều là chuyện xưa rất xưa trước kia, như một kỳ tích, sau khi hồng thủy qua đi một năm, trong thôn sinh ra rất nhiều hài tử tóc vàng.
Tóc vàng của bọn hài tử này vàng óng như ánh mặt trời xán lạn, trước đó chưa từng xuất hiện loài người tóc vàng, tức khắc thôn dân đều có chút kinh ngạc, liền dò hỏi thần xem những hài tử này là biểu hiện cho điều gì.
Nữ thần Ngải Thư Đặc thông qua tư tế nói cho mọi người, những hài tử tóc vàng đó đã làm cho hồng thủy dừng lại, dặn nhân loại phải hảo hảo đối đãi những hài tử đó.
Mọi người đều cảm tạ, xem bọn nhỏ tóc vàng là những đứa nhỏ mà nữ thần ban cho, bọn họ đều tập trung ưu ái, cẩn thận chở che cho bọn nhỏ.
Mà sau khi bọn nhỏ tóc vàng ra đời, Thần Sấm và Thần Nước cũng liền dừng tranh chấp, không những thế, các nàng còn thả xuống rất nhiều nước mưa cho thôn trang của loài người, sáng lập đường sông mới làm thành nguồn nước trong lành chảy qua núi sừng trâu, sau một đêm hai vị nữ thần này bỗng dưng trở nên hòa thuận, tận tâm bảo vệ thôn trang của loài người.
Bọn nhỏ tóc vàng thập phần đặc biệt, bọn nó trời sinh đặc biệt thích sông nước, cũng thích những ngày trời mưa, thường xuyên kết bạn ở bờ sông du ngoạn cả buổi chiều, cười đùa bơi lội vui vẻ trong nước.
Nhưng cũng có những đứa trẻ đặc biệt trong số đó.
Trong đó có một đứa trẻ tên là Đa Lộ, nàng không mạnh mẽ như những đứa trẻ tóc vàng khác, luôn giương một đôi mắt to tròn, hai tay nắm lấy góc áo mình thẹn thùng nhìn mọi người, nàng có chút kỳ quái, thường nói những điều mà người khác nghe không hiểu.
Khi còn nhỏ Đa Lộ thường nói cho mẹ mình "Ngày hôm qua á mẹ, con mơ thấy trong nhà có chim bay, chim còn thả xuống một cái trứng to đùng." Khi nàng nói lời này còn cười toe, đôi mắt nhìn tròn vo đáng yêu vô cùng, nhưng mẹ của Đa Lộ lại sợ hãi làm rơi cả muỗng gỗ trong tay.
Đa Lộ và mẹ đã ước định rằng sẽ không bao giờ nói cho bất luận kẻ nào biết chuyện trong mơ mà nàng thấy, cũng không thể nói về chuyện xưa của Mộng.
Tiểu Đa Lộ ngoan ngoãn nghe lời, còn một chuyện kỳ quái khác nữa, điều khác hẳn so với những đứa trẻ tóc vàng khác, đó chính là......
Nàng sợ nước.
Đa Lộ chưa bao giờ nguyện ý cùng những hài tử tóc vàng khác ra bờ sông chơi đùa, nàng thích ở trong nhà hoặc là ở bên trong Thần Điện, nàng nói với mẹ, nước sông và nước mưa làm nàng thấy những cảnh không tốt trong mơ, bị giấc mơ cuốn lấy khiến nàng không thích.
Cứ thế, Đa Lộ dần trưởng thành một nữ hài yếu đuối nhưng ấm áp, hơn nữa còn nghênh đón ngày thành niên.
Sau khi thành niên Đa Lộ cần phải cùng những thiếu nữ khác gánh vác công việc săn bắt hái lượm, nàng tết tóc vàng thành hai bím tóc, cầm một cái giỏ tre cùng vài thôn dân ra khỏi cửa thôn.
Bởi vì là lần đầu tiên ra cửa, công việc Đa Lộ được giao rất đơn giản, nàng chỉ cần đi xem sọt cá được đặt ở bờ sông có thu được gì hay không, nếu có thì bắt cá đem về.
Cùng nàng ra bờ sông còn có một thiếu nữ tóc vàng khác, nàng ta vừa thấy đến nước sông liền rất hưng phấn, nói "Ta đi lên thượng du nghịch nước rồi lại về, ngươi có muốn đi cùng không?"
Đa Lộ lắc đầu "Không được, ta phải trông chừng sọt cá."
Thiếu nữ kia gãi đầu nói "Thế chúng ta cùng nhau làm xong công việc trước nhé."
"Không cần đâu." Đa Lộ cười cười nói "Ta trông được rồi, có mấy sọt thôi mà."
Đây chỉ là công việc rất nhỏ mà thôi, Đa Lộ căn bản sẽ không để ý.
Hai người cứ như vậy phân công nhau, Đa Lộ một mình ở bờ sông bắt cá, sọt cá ở ngay chỗ nước cạn ven sông, cho dù sợ nước thì Đa Lộ cũng có thể dễ dàng bắt cá, nhưng hiển nhiên vận khí của nàng không tốt lắm, sọt cá trống rỗng một con cá nhỏ cũng không có.
Lần đầu tiên cùng thôn dân ra ngoài làm việc, Đa Lộ đương nhiên cũng muốn thu hoạch lớn trở về, nhưng hiện giờ một cái vảy cá còn không có không khỏi có chút ủ rũ, liền ngồi trên tảng đá cao cao bên bờ sông, cởi giày ngâm chân trong dòng nước mát mẻ một chút.
Thời tiết đang rất nóng, hai chân Đa Lộ ở trong nước đá đá bọt nước cảm thấy thoải mái vô cùng, nhưng nàng cần phải trở về sớm một chút, hiện giờ là mùa mưa, có lẽ tới chiều sẽ có một trận mưa to.
Đa Lộ tuy sợ nước nhưng lại không chán ghét nước, lần đầu tiên nàng ở một mình bên bờ sông, vốn dĩ cho rằng sẽ rời đi sớm, đến Đa Lộ cũng không ngờ nàng sẽ có hứng thú ở gần nước, thậm chí còn ngâm chân đến buồn ngủ......
Nhìn trái nhìn phải, không có ai, Đa Lộ nhớ đến bằng hữu trong thôn nói nghịch nước vui đến cỡ nào, có chút tò mò, bèn cởi quần áo rộng thùng thình trên người ra, chỉ mặc nội y mỏng manh rồi đi ra nơi sâu một chút.
Thật sự vô cùng sảng khoái mát mẻ......
Đa Lộ chỉ đi đến chỗ ngang nửa đùi thì không dám đi nữa, đáy lòng có chút run run quả nhiên vẫn có chút sợ hãi, cũng cảm thấy mình chơi đủ rồi nên xoay người trở về.
Cục đá dưới chân ướt át trơn trượt, Đa Lộ một phút bất cẩn liền trượt ngã một cái, nàng kinh hô một tiếng đôi mắt theo bản năng nhắm chặt lại, một chút cũng không phát hiện kim quang nhàn nhạt đang tỏa ra trên người mình, hình dáng giống như một con cá màu vàng kim, chờ Đa Lộ bình tĩnh lại kim quang đã không thấy đâu nữa, nàng lại phát hiện mình bỗng dưng biết bơi?
Rõ ràng chưa từng xuống nước, Đa Lộ lại bơi cực tốt, có chút kinh ngạc vì mình có thể bơi dưới nước dễ dàng tới vậy, Đa Lộ nhanh chóng bơi về bờ bên kia.
Lúc này, đột nhiên nàng hoa mắt hỗn loạn như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy, vốn dĩ đứng dậy là có thể dẫm lên đáy sông, nhưng cớ sao Đa Lộ có đá nước quờ tay thế nào cũng không chạm được chỗ tựa lực.
Nước sông đột nhiên dâng lên như một quả đồi nhỏ, Đa Lộ bị vây trong đồi nước, trong miệng phun ra ọc ọc ọc một chuỗi bong bóng, cảm giác mình sắp ngạt thở tới nơi.
Nhưng quả đồi nước lại đột nhiên thay đổi hình thái, hóa thành một nữ thần mỹ lệ thật lớn, thủy sắc đó là xiêm y của nàng, khuôn mặt động lòng người rũ mắt nhìn chăm chú Đa Lộ - một con người nho nhỏ trong lòng bàn tay.
Đa Lộ không biết mình rời khỏi nước tự khi nào, ghé vào lòng bàn tay nữ thần ho khan đến khó chịu, tóc vàng ướt đẫm dán lên má, một bên bím tóc qua cuộc hỗn loạn bị bung ra, nội y trên người cũng không thấy đâu nữa, toàn thân hoàn toàn trơn bóng.
Đáy mắt Bá Thúc Ti ôn nhu nhìn nữ hài trong lòng bàn tay, Đa Lộ ho khan xong có chút mờ mịt nhìn nữ thần, bộ dáng kia làm Bá Thúc Ti có chút mềm lòng, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng trần của Đa Lộ.
Thân thể Đa Lộ khẽ run rẩy, rõ ràng chỉ là một cái vuốt ve chậm rãi, nhưng nàng lại cảm thấy đầu ngón tay kia mang theo một chút ý tứ kỳ lạ, tựa hồ như có chút hương vị sắc tình, xúc cảm ướt át lành lạnh cũng làm nàng nhịn không được khẽ rên hừ một tiếng.
Bá Thúc Ti lộ ra mỉm cười "Cuối cùng ta cũng tìm được em, Mộng của ta."
Ngải Thư Đặc đã mang Mộng kim sắc đi, giấu kín nàng trong nhân loại, Bá Thúc Ti và Nạp Tạp đều nhận không ra hài tử tóc vàng nào mới là Mộng, chỉ có thể cẩn thận chở che nhân gian, bảo hộ Mộng không biết thân ở nơi nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]