"Khụ khụ..." Nói nói, Thiên Minh lại ho ra một búng máu đỏ tươi: "Hai huynh đệ vì hiểu lầm mà chỉ có thể âm thầm quan sát đối phương, tình cảm trở nên rối bời."
"Về sau, người đệ đệ bị nghi thành kẻ sát nhân, mặc cho người ta vu oan giá họa, ca ca của hắn cũng không ra mặt biện minh. Nhưng từ trước tới nay, chẳng mấy ai biết được sự thật."
"Lòng chìm vào cõi băng, tình ngay lý gian, hắn biết cho dù có giải thích cũng chỉ bằng không. Nhiều chuyện xảy ra liên tiếp, mặc dù muốn biện chứng, nhưng bị ép đến đường cùng. Hắn không còn cách nào, đành phải kìm nén mọi chuyện trong lòng, không than vãn nửa lời."
"Đã từng giác ngộ vạn kiếp bất phục, bây giờ thêm một đời, cũng chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, so với trước kia không đáng nhắc đến!"
"Đến cuối cùng, hắn chết. Từ đầu đến cuối vì muốn không liên lụy tới ca ca, hắn ôm ái hận thù địch mà chết đi. Đúng là uổng phí một nhân mạng xanh tốt a." Lảo đảo cười lớn, Thiên Minh liền giống như trút bỏ được bực giận, hắn ta cười đến trên mặt phảng phất hiện lên tia thống khổ.
"Ngươi nói xem, ca ca của hắn liệu có hối hận không? Có đau lòng không? Hiện thực vẫn mãi mãi không có người dám đối mặt, nhưng hắn lại có thể đứng trước cái nhìn ác liệt của tất cả, tiếp nhận nó, không ai thán một câu."
"Ha ha... Một câu chuyện cảm động chứa đầy oan ức phải không? Nhưng hắn chịu đựng nhiều thứ như vậy, ngoài bản thân ra thì lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-ngo/1805599/chuong-140.html