Ở trên mảng sân bằng phẳng trước Vấn Thiên viện, tất cả mọi người đều im lặng. Chỉ duy nhất một người, quỳ bên cạnh vực thẳm không ngừng kêu gào.
Đến khi đã mệt mỏi, cổ họng khản đặc, Vân Tuân Vũ mới chống hai tay xuống đất, ánh mắt chằm chằm nhìn xuống một mảnh tối tăm trước mặt, khẽ thều thào: "Tiểu Phong..."
Từ đằng sau đến xem, chỉ thấy bờ vai rắn chắc đang không ngừng run lên nhè nhẹ. Y bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, con ngươi đen tựa như hố sâu, vằn vện tơ máu. Mang theo một chút ý vị hung ác.
Vân Tuân Vũ lảo đảo đứng lên, đầu rũ xuống thật thấp. Thậm chí, nếu ở gần vị trí mà y đang đứng, còn có thể nghe thấy từng trận hô hấp nặng nề, đè nén.
Y quay người lại, trên tay triệu ra Niệm Linh Kim Thiển, mũi nhọn từ xa chĩa thẳng vào người Thiên Minh.
"Đám động đến đệ ấy, ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!" Từng câu từng chữ tựa hồ được rít ra từ kẽ răng, tàn khốc cực điểm. Híp mắt nguy hiểm, Vân Tuân Vũ liền đã động thủ, đem mũi kiếm đâm tới.
"Ha ha ha, để xem ai mới là người sống không bằng chết!" Ngửa đầu cười lớn, Thiên Minh cũng không chậm trễ nữa, lắc mình tránh đi kim quang chớp động.
Động tác của Vân Tuân Vũ rất mau, từng chiêu thức cương nhu kết hợp, biến đổi khôn lường. Đâm hụt một lần, y liền đã xoay nhanh cổ tay, đem mũi kiếm đảo ngược.
'Keng' âm thanh cứng rắn vang lên từng hồi, Thiên Minh trên người vốn đã bị thương nặng. Hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-ngo/1805598/chuong-139.html