Khi Vân Ngạo Phong tỉnh lại, không biết đã qua bao lâu. Hắn chỉ cảm giác được vùng vai cùng bụng đau đau mỏi mỏi, rất khó vận động.
Hắn mở mắt ra, liền đã nhìn thấy phía đối diện là một mặt nhũ thạch. Nó giống như được hình thành từ tự nhiên, nhưng lại càng giống hơn là do con người tác động.
Chỗ này ánh sáng không nhiều, nhưng rất ấm áp, có lẽ là một nơi hắn chưa từng đến. Cố nhịn đau muốn ngồi dậy, lại phát hiện tay phải của mình hơi nặng. Xúc cảm truyền đến từ trên mu bàn tay là một bàn tay khác, đốt ngón tay thon dài, lành lạnh.
Vân Ngạo Phong theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua, lọt vào tầm mắt là một thân ảnh hồng y, người này... là Yêu Vương - Tiểu Cửu.
Nhưng khác với những lần trước y luôn bịt kín dung mạo, thì bây giờ y lại phơi bày nó ra, giống như cũng không sợ hắn nhìn được.
Dung nhan của y có thể nói là tuyệt sắc khuynh thành. Đường nét trên khuôn mặt nhìn từ góc độ nào cũng rất xuất sắc, cái mũi thanh cao, môi mỏng có chút tím tái nhợt nhạt, rèm mi dài dài cong cong.
Chỉ là, lúc này giữa mi tâm y lại nhíu rất chặt. Phảng phất khi đã say ngủ cũng không thể buông bỏ chấp niệm, hoặc là một thứ gì đó rất quan trọng.
Khẽ rút tay ra, Vân Ngạo Phong lại không nghĩ tới làm cho Tiểu Cửu thức giấc. Y giống như không dám ngủ quá sâu, thời thời khắc khắc đều phải có một phần ý thức chìm trong mơ hồ. Chỉ sợ khi ngủ quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-ngo/1805579/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.