Vân Tuân Vũ tựa hồ có chút hốt hoảng, bạch y đều bị nhuốm máu đỏ, nhưng máu này lại không phải của y.
"Chủ nhân!" Tiểu Cửu dường như không kịp suy nghĩ gì, trong lòng ngực đột nhiên trầm nặng, thoáng cái đã ở ngay bên cạnh Vân Ngạo Phong. Y đưa tay đỡ lấy cơ thể của hắn, bàn tay ôm lấy chỗ vết thương trên bụng hắn. Dường như y cho rằng, làm như vậy thì máu sẽ không chảy nữa.
Lúc này, Vân Tuân Vũ cũng đã hồi thần lại, đáy mắt rất nhỏ hiện lên hoảng sợ lạnh lẽo. Y luống cuống tay chân, không biết phải làm thế nào mới tốt.
"Đều tại ngươi, tất cả đều vì ngươi mà hắn bị như vậy!" Tiểu Cửu cắn răng rít ra từng chữ, ánh mắt hung ác trực thẳng nhìn Vân Tuân Vũ.
Đều tại người này, chủ nhân mới thành ra như vậy!
Mặc dù là trong tình huống nào, Tiểu Cửu vẫn luôn thời thời khắc khắc dõi theo sự an nguy của Vân Ngạo Phong. Chủ nhân thích người này như thế nào, y đều biết, chỉ là y luôn cất nó dưới đáy lòng, phủ nhận sự thật.
Cho đến hai ngày trước, Vân Ngạo Phong xuống núi lịch luyện. Tầm quan sát của y thường xuyên bị gián đoạn, rồi họ đến Thê Tam thành, y triệt để không trông thấy chủ nhân nữa, có cái gì đó ngăn cản thần thức của y.
Mặc dù có thể thông qua Yêu Thạch để biết được an nguy của chủ nhân. Nhưng không tận mắt chứng kiến, y lại cứ canh cánh trong lòng, lo lắng đến nỗi đứng ngồi không yên.
Tiểu Cửu chờ đợi ngày tương ngộ chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-ngo/1805578/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.