Trong màn đêm, xa xa dần nghe thấy một tiếng nói.
"Vương, vương, ngài chờ ta với..."
Nhìn thấy người vừa đến, Phượng Tử lại trừng mắt khinh bỉ, không chút tiết chế rút đao muốn chém người. Có điều, hắn e ngại Yêu Vương, còn có Vân Tuân Vũ, lần trước đám cản trở chuyện tốt của hắn, nợ nần còn chưa tính xong đâu.
Thấy ở đây nhiều bóng người như vậy, Bạch Yên ngại ngùng sờ sờ mũi, tỏ vẻ sợ sệt núp sau lưng Tiểu Cửu.
"Hơ hơ, ân nhân, Vân công tử, các ngươi cũng ở đây à?"
Do Tiểu Cửu ở gần Vân Ngạo Phong, mà Vân Ngạo Phong lại đứng cạnh Vân Tuân Vũ, Bạch Yên vừa vặn đứng trước bọn họ, mừng rỡ như điên, tâm cuộn sóng trào.
"Bạch công tử? Hoá ra ngươi với Tiểu Cửu quen nhau à, vậy thì không cần khách khí, đều là người một nhà cả thôi."
Vân Ngạo Phong lấy lệ nói vài câu, nhưng có vẻ như Phượng Tử không phối hợp cho lắm, trên tay cầm kiếm, sắc mặt hung dữ, nếu không phải e dè kiêng kỵ đối với Yêu Vương, thì hắn đã một đường xông qua chém người rồi cũng nên.
Tiểu Cửu trực tiếp xem Bạch Yên là một tiểu trong suốt, ôn nhu nói với Vân Ngạo Phong: "Chủ nhân, hay là để ta đuổi theo hắn?"
Cằm mọi người hầu hết rớt thẳng xuống đất!
Thật không ngờ, Yêu Vương trước nay cao thượng xa cách, bây giờ lại có thể hạ mình trước một người, ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Thảo nào, lúc nãy để hắc y nhân chạy thoát, nguyên lai trời sắp sập.
Vân Ngạo Phong trộm liếc nhìn Phượng Tử, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-ngo/1805551/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.