Vân Tuân Vũ thế nhưng... h..ô..n hắn? Cái quỷ gì vậy? A...
À, tình hình là thế này...
Vân Ngạo Phong bị một lực kéo xuống nước, sau đó bị ngạn thở, sau đó bị Vân Tuân Vũ hun, sau đó... cơ mà không có sau đó nữa...
Hắn xỉu tại chỗ!
Đùa thôi, hắn thì xỉu được mới lạ, dung tích phổi của hắn khỏe lắm nha, chỉ thiếu cái không biết bơi.
Nhìn cảnh tượng dưới nước như vậy thật sự rất đẹp nha, ánh nắng hoàng hôn phản chiếu từng tia quang mang nhẹ nhàng mà lấp lánh. Dưới nước hai thân thể ghì chặt lấy nhau, mắt nhắm lại, mũi chạm mũi, môi chạm môi. Từng sợi tóc đen dài được xoã ra, trôi nổi bồng bềnh, nhìn thập phần vi diệu a.
Tưởng vậy, nhưng mà thân thể này yếu quá, ngay cả đến sức lực giãy dụa cũng không có. Không biết qua bao lâu, hai người mới ngoi lên mặt nước.
"Khụ khụ khụ..." Vân Ngạo Phong lại được tận hưởng một tràng ho khan không có điểm dừng, nước mắt nước mũi tèm lem, thực sự quá khó chịu a.
Cả người ướt đẫm, Vân Tuân Vũ liền kéo theo Vân Ngạo Phong lên bờ, rời khỏi làn nước lành lạnh nhưng nhu hòa kia, hắn bắt đầu cảm thấy lạnh, thân thể không ngừng run lên bần bật.
Từng luồng gió xẹt qua, nhẹ nhàng mà cắt sâu vào da thịt.
"Đại ca, huynh... khụ khụ...huynh đi chết đi!" Vân Ngạo Phong cố sức đẩy mạnh Vân Tuân Vũ ra, hai cánh môi mỏng khẽ run nhẹ chạm vào nhau, cảnh tượng kiều diễm như vậy,... thật sự khiến lòng người không thể không động.
"Đệ lạnh sao? Có muốn ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-ngo/1805489/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.