Tự dưng thích ngôn từ nhẹ nhàng quá a~~~
Nhưng mà tui sợ 'sến'!
***
Tâm trạng phức tạp, mắt vô hồn không có tiêu cự, không biết từ bao giờ trên má Vân Ngạo Phong đã có một dòng lệ chảy dài.
Ánh chiều tà chiếu xuống khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, phản chiếu qua giọt nước mắt như hạt châu kia khiến nó trở thành điểm sáng nhỏ nhắn, nổi trội trên gương mặt mỹ lệ thoát tục, làm cho từng đường nét mượt mà lại thập phần trắng nõn hiện ra càng rõ ràng.
Cảnh tượng này, tâm trạng này, biểu cảm này, quá hoà hợp, thật sự rất hấp hồn người xem.
Đặc biệt đôi mi đang rũ xuống được phủ lên một tầng nắng nhẹ, tạo nên một cảnh tượng hết đẹp đến không ngờ, đẹp đến khiến lòng người sinh ra ảo giác, không thể rời mắt.
Cảm giác có người từ đằng sau bước đến, Vân Ngạo Phong liền hít sâu một hơi, lấy tay áo lau khô nước mắt tràn đầy mặt.
"Tiểu Phong, đệ... đang khóc sao?" Vân Tuân Vũ ngồi xuống bên cạnh Vân Ngạo Phong, đưa mắt nhìn về phía trước, lát sau trước mắt hắn xuất hiện một cái khăn tay, của, nữ, nhân, a.
"Đại ca, đệ không khóc, cũng sẽ không dùng đồ của nữ nhân!" Vân Ngạo Phong chẳng biết phải làm thế nào, đành đưa tay đẩy nhẹ chiếc khăn qua một bên, kiên định nói.
Nhưng hắn lại quên mất, trên tay mình còn đang đeo nhẫn của nữ nhân nha!
"Hừ!" Vân Tuân Vũ hừ lạnh, một ánh mắt thờ ơ với mọi thứ thật sự quá bán đứng hành động của y a.
'Hừ?' Vân Ngạo Phong quay sang nhìn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-ngo/1805488/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.