Vân Ngạo Phong đơ một hồi mới đẩy Vân Tuân Vũ ra.
"Đại ca, huynh làm sao vậy? Đệ đâu có gặp nguy hiểm gì?"
Vân Tuân Vũ im lặng cúi đầu, suy nghĩ về quá khứ phức tạp lúc trước, y sợ lại mất đi Tiểu Phong một lần nữa, y không muốn điều đó xảy ra.
Đôi lông mi khẽ run nhẹ, Vân Tuân Vũ chớp mắt một cái, ngẩng đầu lên nhìn Vân Ngạo Phong, nhìn thật kỹ từng đường nét trên khuôn mặt hắn, quan sát đôi mắt phượng xinh đẹp kia, lúc nhỏ đôi mắt ấy đã từng tỏ ra vô số cảm xúc, rồi đến hành động nhõng nhẽo với y.
"Ta..."
'Ta sợ mất đệ!'
Y muốn nói, nhưng lại không thể mở miệng, y sợ... sau khi nói ra điều đó sẽ trở thành sự thật. Tiểu Phong đã từng rời khỏi y một lần, là do chính đôi tay y đẩy hắn vào con đường chết, còn có lần trước... suýt nữa Tiểu Phong lại bỏ đi, y tuyệt đối không thể nói ra lời nào không may, y cũng không muốn khơi dậy nỗi mất mát và ký ức tồi tàn lúc trước.
"Được rồi, ca, bây giờ phải nhanh chóng tìm thấy Dẫn Linh Diệp rồi rời khỏi đây, không thể ở đây lâu được, đằng sau không biết còn bao nhiêu cặp bẫy đang chờ chúng ta đâu."
Vân Ngạo Phong thấy Vân Tuân Vũ im lặng không nói, liền nhớ ra mục đích của chuyến đi lần này, vả lại, chỗ này tuy đẹp nhưng nguy hiểm cơ hồ ẩn núp xung quanh, ở lâu chỉ sợ gặp chuyện không may.
Vân Tuân Vũ nói: "Được."
Bầu không khí áp bách khó hiểu buông xuống, hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-ngo/1805476/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.