Trước mắt Vân Ngạo Phong là cha mẹ và những người bạn thân thiết nhất của hắn, họ sống vui vẻ tự tại, hắn nhìn thấy... bản thân mình cũng ở đó.
Hắn khẽ nhấc chân, muốn bước về phía họ, nhưng có thứ gì vô hình đã kéo hắn lại.
Tô Viêm quay đầu nhìn về phía Vân Ngạo Phong, nở một nụ cười thật tươi. Bây hắn cảm thấy mình vừa là Tô Viêm vừa là Vân Ngạo Phong, hắn nhìn thấy mình bị những sợi xích thô đen khoá chặt, những sợi xích rũ xuống từ không gian tối tăm trên đầu hắn, lại nhìn thấy Tô Viêm đang cười với mình, còn có cả Du Tử Mộc và Quân Thi...
Hắn... giống như... có thể..., muốn ở lại đây, đúng vậy, ở lại đây...
Bỗng một tiếng nói máy móc vang lên từ bốn phía, vọng vào màng nhĩ của Vân Ngạo Phong, khiến đầu hắn đau nhức như muốn nổ tung.
[Ký chủ, ký chủ tỉnh lại đi, đừng bị ảo giác mê hoặc, mau tỉnh lại, nếu không những người khác đều sẽ chết hết đấy! Ký chủ! Tít tít tít!]
[Ký chủ, tỉnh lại, tít tít!]
"Đúng rồi, đúng... ta không thể bị mê hoặc, họ sẽ chết!"
Tâm trí Vân Ngạo Phong tỉnh táo lại, có chút gấp gáp hỏi: "Hệ thống, ta phải làm sao để thoát khỏi chỗ này đây?"
"Tít tít." Âm thanh vang lên có chút nhanh đến kỳ lạ.
[Tít!... Ký chủ, ngài... tít... hãy giết chết Tô Viêm... tít!]
"Ta phải làm sao để giết ta chứ, ta cũng không thể tự tay giết bản thân mình được!"
[Bây giờ ký chủ là Vân Ngạo Phong... tít..., không phải Tô Viêm.]
Vân Ngạo Phong nghĩ nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-ngo/155231/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.